Theo lời nói của Đao Ba cất lên, tất cả những người có mặt tại hiện trường đều nổ tung.
"Thánh chiến?"
"Hơn nữa còn là ngày mai? Cái này... khiêu chiến Thánh Chủ của khu Bắc?"
"Mẹ nó tôi điên lên rồi, tôi không ngờ sinh thời vậy mà còn được chứng kiến thánh chiến ở khu Tội Ác. Không, trực tiếp tham gia vào một cuộc thánh chiến!"
...
Trước mặt họ, những người do Đao Ba tuyển dụng đã bùng nổ ngay lập tức, tất cả mọi người đều phát điên lên!
Có người hưng phấn rống lên: "Không hổ là anh Đao Ba, anh Đao Ba quả nhiên là siêu cấp. Nếu thắng trận này, chúng ta sẽ là người dưới trướng của Thánh Chủ, từ nay về sau, trong thành phố này, chúng ta sẽ là đám người đỉnh nhất."
Có người cúi đầu im lặng không nói gì, có vẻ hơi căng thẳng!
Ở hàng ghế đầu đều là một số cao thủ đỉnh cấp. Mà trong số những người đỉnh cấp này, hầu hết đều đến từ khu Bắc. Lúc này sắc mặt của tất cả mọi người đều mang theo vẻ kích động, bất kể như thế nào bọn họ cũng không ngờ Đao Ba lại trực tiếp đưa ra quyết định này.
Khiêu chiến Lục Khiêm, khởi xướng thánh chiến!
Nếu họ thành công, họ sẽ cứu được gia đình của họ, nếu thua... họ sẽ không thể vực dậy nữa!
Họ nhìn vào Đao Ba bên trên với ánh mắt kiên định!
Nhìn đám đông đang hào hứng, lòng Đao Ba khẽ run lên.
“Má nó, mình là siêu cấp giả mà.” Trong lòng Đao Ba run lên.
Nhưng bây giờ nói cũng đã nói rồi, Lê Văn Vân cũng đã hứa rồi. Tất cả những gì anh ta có thể làm là tin tưởng Lê Văn Vân.
Đao Ba chậm rãi thở ra một hơi: "Tôi biết, có một số người e sợ siêu cấp, nhưng khi khiêu chiến khởi xướng, Lục Khiêm cứ giao cho tôi! Tôi sẽ giải quyết ông ta. Đương nhiên, các người có người nào sợ hay không muốn, tôi cũng sẽ không nói cái gì cả. Từ bây giờ trở đi, chỉ cần muốn rời đi thì đến chỗ tôi thống kê, tôi sẽ gạch tên các người."
"Chiến!"
Phía dưới, Lý Tương Vũ rút đao chỉ thiên, hét lớn!
"Chiến!"
"Keng!"
"Keng!"
"Keng!"
...
Có tiếng rút đao, âm thanh rút kiếm lúc này cũng vang vọng một vùng, tất cả binh khí của mọi người đều chỉ lên trên, lớn tiếng nói: "Chiến!"
Một màn này, Đao Ba chỉ cảm thấy máu của mình sôi lên.
Anh ta thở ra: "Được! Tôi hứa, dù có chết thì tôi cũng là người chết trước! Nếu thắng, tôi không thể đảm bảo mọi người đại phú đại quý. Các người cũng có thể thấy từ tác phong của tôi, mẹ nó bây giờ tôi cũng là một kẻ nghèo nàn, nhưng tôi có thể hứa rằng chỉ cần tôi thắng, không ai dám bắt nạt người của chúng ta trong thành phố này nữa!"
“Anh Đao Ba có tình có nghĩa!” Lúc này, một tốp khác rống to!
Đúng vậy, rất nhiều người sẵn sàng gia nhập với Đao Ba, ngoài danh tiếng “người tàn sát” còn có nghĩa khí của anh ta.
Một người đàn em bị bắt cóc, anh ta một mình xông vào tổng bộ của Đào Lực và tàn sát tất cả mọi người.
Đây là nghĩa khí của anh ta, rất nhiều người cũng thích điều này!
Cùng với tiếng la hét của họ, tin tức Đao Ba sẽ khởi xướng thánh chiến chống lại khu Bắc vào ngày mai đã lan truyền nhanh chóng!
Tất nhiên, Lê Văn Vân không biết về việc điều động của Đao Ba, lúc này anh đã đến hiện trường trường đấu thú. Sau khi nói chuyện với mấy người Phạm Nhược Tuyết một chút, anh tự mình bước vào phòng nghỉ.
Khi đến phòng nghỉ, trong phòng còn có vài người khác, bao gồm cả Thanh Mộc Tinh Tử, sau khi nhìn thấy Lê Văn Vân, cô nghiêng người lại gần và nói: "Chú ơi, chú đến rồi!"
“Chậc!” Lê Văn Vân sờ sờ mũi, luôn cảm thấy cái xưng hô này có chút kỳ quái.
Lúc trước anh đã trang điểm nên Thanh Mộc Tinh Tử này gọi anh là chú cũng thôi đi, bây giờ đã tẩy trang rồi, cô vẫn gọi anh như vậy.
Lê Văn Vân ho khan nói: "Ngày mai cô có hứng thú đánh thánh chiến không?"
Thanh Mộc Tinh Tử sửng sốt một hồi, sau đó thay đổi vẻ mặt nói: "Chú... ngày mai sẽ động thủ với Lục Khiêm à?"
Lê Văn Vân gật đầu nói: "Đúng vậy, thế nào, có hứng thú đánh một trận không?"
Thanh Mộc Tinh Tử thở dài, sau đó gật đầu và nói: "Được! Đến lúc đó chú hãy cho tôi biết!"
Ba người chiến thắng của các nhóm khác đều nhìn về phía Lê Văn Vân, vẻ mặt có chút bất lực.
Sự gia nhập của một siêu cấp đã phá vỡ hoàn toàn sự cân bằng của trận chiến này. Đối mặt với Lê Văn Vân, họ thậm chí không thể khơi dậy nổi mong muốn chiến đấu. Họ đến đây... chỉ để đi qua sân một cái mà thôi.
...
Cùng lúc đó, tin tức ngày mai Đao Ba sẽ khiêu chiến khu Bắc cũng lan nhanh khắp khu Tội Ác!
Vào lúc này, ở khu Đông, trong trang viên của Doãn Nhu.
Chỗ cao hơn của trang viên là tại một trạm gác, nơi này tương đối cao, có thể nhìn thấy rất nhiều phong cảnh của khu Tội Ác. Miêu nữ Doãn Nhu đang ngồi ở đây, trông thật sự giống hệt một con mèo, không biết đang suy nghĩ điều gì!
Lúc này, An Nhiên mặc trang phục hầu gái đi tới. Cô ta cúi đầu chào Doãn Nhu rồi nói: "Chủ nhân."
Doãn Nhu ngẩng đầu, cau mày nói: "Không phải tôi nói muốn yên lặng một lát sao, không có việc gì thì đừng tới tìm tôi à?"
An Nhiên cười khổ: "Có chút chuyện. Là về Minh Giáo."
“Hả?” Doãn Nhu cau mày nói: “Tổ chức mà Lê Văn Vân gia nhập chơi chơi đó hả? Có chuyện gì vậy?”
"Không phải đêm qua Lê Văn Vân đã tàn sát tất cả người của Đào Lực sao? Những người kia nghĩ rằng Minh Giáo do Đao Ba thành lập. Sau đó... nhiều người đã gia nhập tổ chức này." Nói đến đây, An Nhiên cười khổ: "Vừa rồi có tin tức là Đao Ba nói... Ngày mai sẽ khởi xướng thánh chiến đánh khu Bắc!"
“Hả?” Lần này, Doãn Nhu dường như không thể ngồi yên, kinh ngạc nhìn An Nhiên hỏi: “Khởi xướng thánh chiến với khu Bắc?"
“Đúng!” An Nhiên nói: “Đây… chắc là ý của Lê Văn Vân.”
Vẻ mặt của Doãn Nhu hơi thay đổi nói: "Vậy thì chuyện này... có chút thú vị rồi."
"Chủ nhân!" An Nhiên nói: "Hôm nay không phải là trận chung kết của Lê Văn Vân à? Sao không đi xem một chút?"
Doãn Nhu cười nói: "Một siêu cấp như cậu ta tham gia loại chuyện này, còn có cái gì để xem? Ước chừng chỉ đi lên để dạo qua sân khấu chút thôi, mấy người kia đi lên một chuyến là đã kết thúc rồi."
“Nhưng… tôi cũng phải đến xem.” Doãn Nhu nói: “Tôi phải tìm hiểu xem Hodges có thái độ như thế nào đối với cuộc thánh chiến này.”
“Đưa tôi đến trường đấu thú!” Doãn Nhu nói và đứng dậy.
...
Cùng lúc đó, trong phòng riêng của trường đấu thú, Hodges đang cầm ly rượu đỏ ngồi đó. Trong phòng riêng lần này chỉ có một mình ông ta.
Đúng lúc này, điện thoại di động của ông ta đột nhiên vang lên, ông ta bắt máy: "Alo."
“Alo.” Đầu bên kia điện thoại vang lên: “Đao Ba ở khu Đông, ngày mai sẽ phát động thánh chiến chống lại khu Bắc, bọn họ sẽ khiêu chiến Lục Khiêm!"
“Hả?” Hodges cau mày thật sâu.
“Người Gác Đêm số hai kia mà ngài Minh đưa đi được Lê Văn Vân đón về rồi.” Trên điện thoại, giọng nói lại vang lên.
“Biết rồi!” Hodges cúp điện thoại, híp mắt nhìn về phía hậu trường của trường đấu thú, trầm ngâm nói: “Khởi xướng thánh chiến, bên này có tận ba siêu cấp… Lê Văn Vân, cậu muốn đi tìm cái chết sao?"
Nói xong, ông ta lại cau mày nói: "Thằng nhóc này muốn đánh ngay ngày mai, chắc không phải là nóng lòng muốn rời khỏi đây, muốn giải quyết Bùi Nghênh Tùng trước đấy chứ?"
Nói xong, lông mày của ông ta nhíu lại thật sâu: "Cậu thực sự nghĩ rằng mình có thể đánh bại tôi sao? Thật thú vị!"
...
Cùng lúc đó, có bốn người ngồi ở phòng bên cạnh. Giản Hưng rốt cuộc đã tới!
Lúc này, vẻ mặt của tất cả mọi người ngoại trừ Giản Hưng đều không được ưa nhìn cho lắm.
Lúc trước họ vẫn đang thảo luận nên động thủ với Lê Văn Vân như thế nào, nhưng họ không ngờ rằng bây giờ Lê Văn Vân lại chủ động khởi xướng khiêu chiến họ.
Sau ngày hôm qua Lê Văn Vân chủ động bại lộ, họ có thể dễ dàng điều tra ra một số điều về anh ở khu Tội Ác, bao gồm cả khiêu chiến mà đám người Lê Văn Vân khởi xướng ở khu ổ chuột.
“Ngày mai!” Bùi Nghênh Tùng nuốt nước bọt và nói: “Hay là… chúng ta rút lui đi!”
Ellen Hibbert cười khẩy một tiếng: "Rút? Rút cái gì? Mục đích của chúng ta là giải quyết thằng nhóc này. Cậu ta chủ động tới cửa. Chúng ta còn phải sợ cái gì? Ông đúng là nhát cáy!"
Nói xong, ông ta liền nhìn về phía Giản Hưng hỏi: "Nếu như ngày mai cậu không ra tay, sự hợp tác của chúng ta với kẻ đứng sau các cậu sẽ kết thúc ở đây!"
“Lời nói của ông có thể tính được không?” Giản Hưng khinh thường nói: “Ông có thể đại diện cho Demps à?"
“Tôi có thể!” Ellen Hibbert dửng dưng nói.
“Vậy tôi ra tay cũng được!” Giản Hưng nói.
...
Đồng thời, ở con phố ổ chuột, đối diện nhà Lại Tuấn!
Lão lừa gạt hôm nay không tới trường đấu thú nữa, hơn nữa ông ta cũng biết trận đấu hôm nay là một trận thừa thãi, cho nên ông ta cũng không có mấy hứng thú.
Ông ta đưa Triệu Chỉ Nhu đến khu vực lân cận nơi Đao Ba sống, dựng một quầy hàng. Ở đây có rất nhiều người!