Nhìn thấy bộ dạng của Khương Vĩ như thế này, Lê Văn Vân cũng không khỏi bật cười.
Khương Vĩ nở nụ cười cay đắng chạy đến. Lúc này, huấn luyện viên của anh ta cũng vẫy tay, vừa gặm chân gà vừa đi về phía đám người Lê Văn Vân.
Ông ta nhìn Lê Văn Vân từ trên xuống dưới và nói: "Cậu chính là số không?"
Lê Văn Vân gật đầu nói: "Đúng!"
Huấn luyện viên liếm môi, sau đó cười toe toét nói: "Nếu cậu đã đến đây, tôi sẽ cho cậu chút mặt mũi. Trước tiên cho cậu mượn hai tiếng, hai tiếng sau sẽ tiếp tục đến sân tập. Mụ nội nó, trụ cột quá kém, thể hình và xương cốt cũng kém, luyện, phải luyện đến chết!"
“Lê Văn Vân, cậu đưa tớ đi đi, tớ thê thảm rồi, thực sự rất thảm!” Khương Vĩ nhìn Lê Văn Vân chua xót!
Huấn luyện viên không hề để ý tới bọn họ, trực tiếp bỏ đi.
Chờ họ rời đi, Lê Văn Vân nhìn Khương Vĩ và nói: "Đi ăn gì nhé?"
“Ăn chứ, tớ sắp chết đói rồi.” Khương Vĩ nói nhanh.
Những người khác không khỏi bật cười.
Khi đến nhà ăn, Lê Văn Vân gọi rất nhiều đồ ăn cho Khương Vĩ. Khương Vĩ bắt đầu ăn uống như hạm, tốc độ ăn rất nhanh, sau khi ăn no liền nằm dài ra trên ghế nói: "Đây là cảm giác ăn no sao? Thế này sướng quá!"
“Buổi tối mỗi ngày không phải anh ăn no rồi mới ngủ sao?” Ngô Nghiêu có chút nói không nên lời.
“Cậu không hiểu đâu!” Khương Vĩ cong môi nói: “Còn nữa, cậu cũng phải tỏ vẻ kính trọng với ông đây chút đi, sư phụ cậu là bạn của Lê Văn Vân, tôi và Lê Văn Vân ngang hàng, cũng có nghĩa là ngang hàng với sư phụ cậu, cậu phải gọi tôi một tiếng chú đấy!"
Ngô Nghiêu bĩu môi, cũng lười để ý đến tên này!
Ở chung với bọn họ khiến Lê Văn Vân cảm thấy thoải mái và dễ chịu hơn rất nhiều, trong khoảng thời gian này, anh thực sự phải chịu khá nhiều áp lực, cộng thêm việc bị sa thải khỏi Người Gác Đêm, tâm trạng anh thật sự không được tốt!
Sau khi ở với đám người Khương Vĩ, cảm giác này đã được tiêu hóa rất nhiều!
Bọn họ nói chuyện phiếm một hồi trong nhà ăn, sau đó đi lang thang trong thôn một lúc, đến hai giờ chiều, Lê Văn Vân nói: "Chúng tôi phải đi rồi!"
“Ừ!” Đỗ Tịch Tịch cũng gật đầu nói: “Tôi cũng phải đi huấn luyện rồi!"
Lê Văn Vân nhìn Đỗ Tịch Tịch, khuôn mặt xinh đẹp của cô ấy có một vẻ ung dung.
“Cô muốn trở thành Người Gác Đêm đến vậy à?” Lê Văn Vân nói không nên lời: “Đang yên đang lành làm cô chiêu nhà giàu thì không chịu, chạy tới đây làm Người Gác Đêm làm gì?"
Đỗ Tịch Tịch nhìn Lê Văn Vân, nghiêm túc nói: "Tôi sẽ trở thành đỉnh cấp, siêu cấp, sau đó đứng bên cạnh anh và sóng vai chiến đấu với anh!"
Lê Văn Vân chết lặng, chờ cô ấy lên đến đỉnh cấp, cô ấy mới biết rằng có một khoảng cách khó có thể nào vượt qua giữa đỉnh cấp và siêu cấp!
Sau hai giờ ở chung, Khương Vĩ không nhắc đến chuyện kia nữa. Anh ta cười hắc hắc nói: "Tớ cũng sẽ chăm chỉ luyện tập, nhưng nếu sau này đi thực hiện nhiệm vụ gì đó, cậu phải bảo vệ tớ mới được!"
Mặc dù lúc đầu anh ta đã khóc rất nhiều nhưng khi về đến sau, anh ta ngược lại không đề cập nhiều đến việc rời đi nữa, có lẽ lúc đầu anh ta cũng chỉ đang phàn nàn với mấy người Lê Văn Vân một chút mà thôi.
Lê Văn Vân mỉm cười, sau đó thở phào nhẹ nhõm nói: "Vậy thì các người cứ cố gắng huấn luyện đi, chờ các người lên đến đỉnh cấp thì tôi tới đón các người."
“Được!” Bốn người Đỗ Tịch Tịch nói với vẻ mong đợi.
Ngô Nghiêu cau mày nói: "Tôi cảm giác hiện tại tôi có thể rời đi rồi."
“Cậu đừng nói nhảm, để cậu ở đây thì cứ ở đây đi.” Hoàng Thi Kỳ trừng mắt nói.
Ngô Nghiêu mím môi, vẻ mặt ấm ức!
Trên thực tế, anh ta đạt đến đỉnh cấp rồi, trước khi đến đây đã là đỉnh cấp rồi, và sự tiến bộ trong giai đoạn này cũng là điều rõ ràng. Tất nhiên, điều quan trọng nhất đối với anh ta là học một số kỹ năng tấn công chung và phối hợp với Người Gác Đêm.
“Vậy được, chúng tôi đi trước đây, mấy ngày nữa còn có việc lớn phải làm!” Lê Văn Vân nói.
“Được!” Mấy người Khương Vĩ gật đầu nói: “Tạm biệt nhé, hẹn gặp lại.”
Sau khi chào tạm biệt mấy người, đám người Lê Văn Vân không thèm quan tâm đến Minh Sùng nữa, bốn người họ lái xe thẳng về phía khu Tội Ác.
Lê Văn Vân còn phải chơi trận chung kết để có được năm miếng xương rồng.
Trận chung kết được tổ chức vào lúc năm giờ chiều. Đối với Lê Văn Vân, vấn đề của trận chung kết này không quá lớn.
Họ lái xe trở lại khu Tội Ác vào khoảng ba giờ, trực tiếp lái xe đến nhà của Lại Tuấn. Khi Hoàng Thi Kỳ nhìn thấy đám Cố Bạch, cô ta kích động đến chảy nước mắt.
Tiểu đội 11762, từ lúc đầy đủ đến nay chỉ còn lại có năm người bọn họ, tình cảm của bọn họ là điều mà người bên ngoài khó có thể lý giải được. Những người này đều là những người bước ra từ trong sinh tử.
Ngay khi họ gặp nhau, đột nhiên, Lê Văn Vân nghe thấy một loạt tiếng tranh cãi ầm ĩ lớn từ ngoài cửa.
Lê Văn Vân bước ra ban công và nhìn thoáng qua thì thấy một cặp vợ chồng đang bị hai người giữ chặt. Hai người này là người bình thường, Lê Văn Vân cũng đã từng gặp họ, họ là hàng xóm của Lại Tuấn.
Mà hai người đàn ông kia đều là võ giả từng luyện võ, trên lưng đều mang đao.
Trên thực tế, khi Lê Văn Vân trở về đã phát hiện rồi. Ở cuối con phố, nơi Đao Ba sống, lúc này còn một hàng dài người đeo vũ khí trên lưng.
Có lẽ là bọn họ đều muốn gia nhập Minh Giáo.
Sau trận chiến đêm qua, Đao Ba đã một trận thành danh, giờ đây anh ta đã gây được tiếng vang lớn ở khu Tội Ác và được coi là siêu cấp thứ năm ở khu Tội Ác.
Bốn người còn lại, đương nhiên là Hodges cộng với ba vị thánh chủ, Lê Văn Vân không tính!
Đi theo siêu cấp, nghĩa là ăn ngon uống cay! Vì vậy, rất nhiều người đã đến đăng ký và muốn gia nhập Minh Giáo! Trong số đó... thậm chí có người dẫn theo một thế lực gia nhập, chẳng hạn như Lý Tương Vũ!
Anh ta vốn là một trong những thế lực hàng đầu của khu Bắc nhưng vì một số lý do, anh ta không có lựa chọn nào khác ngoài đến trường đấu thú. Giờ nghe tin Đao Ba đã trở thành siêu cấp, sau khi nghe được tin tối hôm qua, anh ta đã lặng lẽ đến hiện trường để xem. Thế lực của Đào Lực, đỉnh cấp chết gần hết, hơn nữa còn xảy ra chỉ trong vài phút. Ông ta cảm thấy Đao Ba khẳng định là siêu cấp, cho nên trực tiếp mang theo một thế lực lớn đến đầu nhập, ước chừng hai mươi đỉnh cấp, cộng thêm ông ta là một ông lớn đứng thứ chín Địa Bảng!
Ông ta hy vọng rằng Đao Ba sẽ giúp ông ta hoàn thành một chuyện thông qua thực lực của mình.
Một lượng lớn người đến gia nhập vào Minh Giáo, khiến con phố này hôm nay toàn là các cao thủ qua lại.
Lê Văn Vân cau mày nhìn vài người bên dưới.
Hai vợ chồng kia lúc này trông có chút luống cuống, người đàn ông kia nói: "Đại gia, hai người không thể như vậy, anh đánh rơi đồ, chúng tôi nhặt được, trả lại cho anh, sao lại bảo chúng tôi tham lam chứ!"
"Hừ, đừng nói nhảm, bọn tao tổng cộng có bốn mươi vạn luca bên trong, vốn định hiếu kính cho anh Đao Ba. Nhưng anh Đao Ba nhân nghĩa, không có ý định đòi tiền của bọn tao, bọn tao sơ ý làm rơi mất, mày đã nhặt được nhưng khi trả lại cho bọn tao chỉ có ba mươi lăm vạn thôi, không tin thì mày đếm đi! ”Một trong hai người đàn ông đeo đao trên lưng cười gằn nói.
Điều này khiến hai vợ chồng khiếp sợ, người đàn ông kia vội nói: "Đại gia, chúng tôi nhặt được thứ này, thấy là tiền nên đã cất vào nhà, nhiều tiền như vậy, chúng tôi cũng không dám nghĩ tới, cũng không hề đếm, tôi chỉ sợ dẫn tới họa sát thân. Khi các người tới đây hỏi tìm, chúng tôi đã trực tiếp đưa cho anh, chúng tôi còn không biết có bao nhiêu tiền kìa!"
“Đừng nói nhảm, lấy ra năm vạn còn lại đi, nếu không ông đây giết mày!” Hai người cười nói.
Những lời này khiến sắc mặt của hai vợ chồng thay đổi dữ dội.
...
Cùng lúc đó, ở khu Bắc, trong trang viên của Lục Khiêm, trong tay Lục Khiêm vẫn còn cầm hai quả cầu sắt, nhưng trong phòng lúc này có chút áp lực!
“Giản Hưng đâu?” Lục Khiêm nhìn quanh và cau mày nói.
“Không biết đã chạy đi đâu nữa.” Bùi Nghênh Tùng nói: “Không thể tin được đứa cháu trai này. Nếu không phải xem trọng người phía sau cậu ta, tôi thậm chí không muốn hợp tác với cậu ta nữa. Lần trước, chuyện của Lâm Thiếu Hoa, cậu ta đã bỏ trốn rồi."
Nói đến đây, ông ta nghiến răng nghiến lợi nói: "Tiếp theo chúng ta phải làm gì? Chúng ta thực sự phải đưa năm miếng long cốt cho Lê Văn Vân sao?"
Ellen Hibbert suy tư nói: "Còn có thể làm sao? Hodges lên tiếng rồi, cho nên chúng ta phải nể mặt Hodges!"
“Nhưng mà!” Nói đến đây, Ellen Hibbert thở dài nói: “Nhưng ý tứ của Hodges cũng rất rõ ràng, chúng ta không thể động thủ ở trường đấu thú, nhưng ông ta có lẽ sẽ không quan tâm đến những nơi khác. Bây giờ chúng ta đã biết nơi ở của tên nhóc Lê Văn Vân này. Chúng ta... chờ khi mọi chuyện chấm dứt thì trực tiếp giết cậu ta. Cậu ta chỉ có một siêu cấp, chúng ta không phải không có cơ hội! Về mặt quân số, chúng ta vẫn có lợi thế tuyệt đối!"