Lê Văn Vân nhìn thấy ba người bọn họ tới gần, bởi vì sau khi anh tiến sát vào võ đài, tiến lên một đoạn nhất định bèn dừng lại, lúc này đang gần sát mép võ đài.
Nhìn thấy ba đỉnh cấp đang tiến về phía mình, trong nháy mắt, thần kinh của Lê Văn Vân trở nên căng thẳng.
Ba người này đều trạc ba mươi bốn mươi tuổi, hai nam một nữ, dáng người của người phụ nữ kia rất đẹp nhưng khuôn mặt hơi xấu xí.
“Có phải vũ khí của anh ở sau lưng không?” Trong ba người, một người đàn ông khoảng bốn mươi tuổi với một vết sẹo gớm ghiếc trên mặt nói.
“Đúng vậy.” Lê Văn Vân trả lời.
Nếu đã tới tham gia, anh đã chuẩn bị sẵn sàng.
“Rút đao ra đi!” Người đàn ông rút thanh đao dài chỉ vào Lê Văn Vân.
“Mấy người… chưa đủ tư cách để tôi rút đao.” Lê Văn Vân lạnh lùng nói.
Nhìn thấy vẻ mặt bình tĩnh của Lê Văn Vân, cả ba người đều ngẩn ra!
Tuy nhiên, điều khiến Lê Văn Vân ngạc nhiên là họ không cảm thấy Lê Văn Vân thật ngông cuồng, họ cũng chẳng hề tức giận mà ngược lại họ nhìn Lê Văn Vân với vẻ khiếp sợ.
Lê Văn Vân là người duy nhất không chọn lập đội với người khác trong ba trận đấu, anh chỉ đến một mình và đứng đây với phong thái điềm tĩnh, không hề sợ hãi hay kiêng dè gì, cứ như thể mọi thứ đều nằm trong tầm kiểm soát của anh vậy!
Hơn nữa vừa rồi Lê Văn Vân nói bọn họ không đủ tư cách để khiến Lê Văn Vân rút đao, ba người khẽ nhìn nhau, cứ dán mắt nhìn Lê Văn Vân, nhưng lại không dám tiến lên.
Trong mắt ba người, e rằng đây là một cao thủ, một cao thủ thực sự.
Cả ba nhìn nhau, gật đầu rồi từ từ lùi lại.
Họ... thực sự bị Lê Văn Vân làm cho khiếp sợ và không dám ra tay với anh.
Lê Văn Vân ngẩn ra, hơi khó hiểu, tại sao ba người kia lại đột nhiên bỏ chạy.
Tuy bề ngoài anh tỏ ra bình tĩnh nhưng thực ra trong lòng đang rất hoảng loạn, dù sao lần này nếu đặt cược sai, anh sẽ mất mạng.
Kết quả, anh không ngờ ba người bọn họ lại không dám ra tay với mình.
Ở phía sau võ đài, trên một khung cửa sổ, Thanh Mộc Tinh Tử đang đứng ở đó, cô ta nhìn thấy cảnh tượng này thì khóe miệng hơi nhếch lên nói: “Có thể khống chế được ba kẻ đang nhằm vào mình bằng khí thế mà mình lại hoàn toàn không cảm nhận được, quả nhiên năng lực kiểm soát chân khí của anh ta thật lợi hại, không hổ là cao thủ mà trực giác của mình mách bảo.”
Nếu Lê Văn Vân biết Thanh Mộc Tinh Tử đang nghĩ gì, có lẽ anh sẽ không nói nên lời!
Tương tự, bình luận viên trận đấu cũng chú ý đến cảnh này, màn hình lớn ở phía trên cũng nhắm vào Lê Văn Vân, bình luận viên cũng thuyết minh một cách say mê: “Thí sinh này tên là Lê Tú, bây giờ có vẻ như anh ta là người duy nhất của nhóm C không thành lập đội mà chỉ dựa vào thực lực của bản thân đã khiến ba vị kia khiếp sợ mà rút lui… Có lẽ nào anh ta là một cao thủ siêu cấp?”
Bên trong căn phòng, Hodges và Minh Sùng đều sững sờ.
Hodges cau mày: “Bà có cảm nhận được sóng chân khí trên người cậu ta không?”
“Không.” Doãn Nhu mù mờ lắc đầu.
Phía dưới, đám người Phạm Nhược Tuyết cũng ngẩn ra, Cố Bạch không nói nên lời: “Mẹ ơi, vậy cũng được sao?”
Hơn nữa tầm ảnh hưởng của nó không chỉ có như vậy mà thôi.
Nó còn ảnh hưởng đến những người khác trong võ đài nữa, họ đều biết ba người đỉnh cấp kia, vốn dĩ họ đang xông tới chỗ Lê Văn Vân, nhưng sau đó đột nhiên chạy mất nên hầu hết mọi người đều cho rằng Lê Văn Vân là một cao thủ cực kỳ đáng sợ. Bởi thế trong khoảng thời gian ngắn không có ai dám ra tay với Lê Văn Vân.
Dù gì thì người đàn ông đó đã khiến ba người đỉnh cấp sợ hãi mà rút lui.
Lúc này phía trên võ đài đã bắt đầu đánh nhau, người của Lý Tương Vũ giống như xe ủi đất, đi tới đâu thì mọi người đều rút lui tới đó. Sự kết hợp của họ quá ác liệt, đứng thứ chín trong Địa Bảng và hơn mười cao thủ đỉnh cấp nên không ai muốn đối đầu với họ.
Đám người Evan đang phòng thủ nơi họ đứng, mười mấy người phòng thủ rất kiên cố.
Các nhóm nhỏ khác đang chém giết lẫn nhau, cảnh tàn sát khốc liệt, chân khí tứ phía.
Lê Văn Vân một mình đứng gần rìa võ đài, vẻ mặt sững sờ, anh không ngờ rằng bản thân chỉ có một mình mà lại không có ai muốn đến đánh anh.
“Đây… là tình huống gì chứ.” Lê Văn Vân đứng ở nơi đó, ngạc nhiên nói.
Tuy nhiên anh cũng chưa có chân khí nên cũng lười chủ động đi tìm người, trò chơi này sắp kết thúc, cuối cùng anh phải ngã xuống mới được. Điều này có nghĩa là sớm hay muộn cũng sẽ có người ra tay với anh.
Trên võ đài, tiếng kêu la thảm thiết, tiếng gào thét giận dữ vang vọng, số người ở đây ngày một giảm bớt.
Trái tim của đám người Phạm Nhược Tuyết như thắt lại, họ biết tình hình mới của Lê Văn Vân, chỉ cần một người bắt đầu tấn công Lê Văn Vân thì tính mạng của anh có thể sẽ gặp nguy hiểm.
Thời gian cứ thế trôi qua lúc nào không biết, chẳng mấy chốc đã nửa giờ trôi qua, trên võ đài càng ngày càng ít người ở lại.
Lê Văn Vân nhìn lướt qua, chỉ còn khoảng năm sáu nhóm.
Nhóm của Lý Tương Vũ vẫn là những người được chú ý nhất, cho tới giờ họ vẫn chưa bị hề hấn gì.
Ở một bên khác, xung quanh Evan có cả chục xác chết nằm la liệt. Elimmy đang đứng đó, cô ấy nhìn Lê Văn Vân ở đằng xa, sửng sốt nói: “Anh ta... vẫn còn sống!”
“Hả?” Evan nhìn sang, thấy Lê Văn Vân vẫn còn đứng đó thì cười gằn: “Tôi sẽ đi xử lý anh ta.”
“Evan!” Đúng lúc này, một giọng nói dung tục vang lên.
Evan quay đầu lại, thấy Lý Tương Vũ cách đó không xa đang chậm rãi hướng về phía mình. Lý Tương Vũ cầm trên tay hai con dao găm, anh ta nhìn Evan cười nửa miệng nói: “Sớm muộn gì cũng đánh, hay là chúng ta luyện tập luôn nào.”
Sắc mặt của Evan trầm xuống, không nghi ngờ gì nữa, theo ý kiến của anh ta thì Lý Tương Vũ chính là đối thủ cạnh tranh lớn nhất của anh ta ở nhóm C. Anh ta nhìn Lý Tương Vũ không chớp mắt rồi nói: “Sớm hay muộn gì cũng đánh, có điều không phải bây giờ, tôi đi giải quyết một người trước đã.”
Nói xong, anh ta rời khỏi đội, sau đó... từng bước từng bước tiến về phía Lê Văn Vân!
“Không hay rồi.”
Phía trên khán đài, năm người Phạm Nhược Tuyết đứng bật dậy, đương nhiên bọn họ nhận ra Evan, nhưng không ngờ Evan lại đi thẳng về phía Lê Văn Vân.
“Anh ta đã nhận ra Lê Văn Vân rồi à?”
Sắc mặt của Lý Thu trầm xuống, anh ta che khẩu súng bắn tỉa của mình bằng một tấm vải, rồi từ từ giơ nó lên ngay trong khán đài.
Đúng lúc này, một bàn tay già nua xuất hiện đè miếng vải của anh ta xuống.
Lý Thu nhìn lên và choáng váng.
Anh ta nhận ra là ông thầy tướng số và Triệu Chỉ Nhu sống đối diện kia đã ngồi phía sau mình lúc nào không hay.
“Ông định làm gì vậy?” Lý Thu nhíu mày.
“Đừng hòng ra tay ở đây!” Lão già lừa đảo kia cười nói: “Trên đó có mấy lão đại, nếu cậu ra tay ở đây thì không chỉ có năm người các cậu mà ngay cả tên nhóc đang ở trên võ đài kia sẽ bị giết sạch.”
Trương Vãn Hà sững sờ nói: “Ông biết anh ấy à?”
“Ha ha, cả năm người các cô cậu đều không có ở nhà mà cứ luôn dán mắt vào người kia, tôi dùng mông để nghĩ cũng biết cậu ta là ai.” Lão già lừa đảo bĩu môi nói.
Cố Bạch sửng sốt nói: “Không phải, hai người đã chạy theo đuôi chúng tôi từ khi nào vậy?”