Ở thành phố này rất hiếm nhân tình, hầu hết mọi người, nhất là ở khu dân nghèo này đều chỉ quan tâm đến bản thân, rồi sống cuộc sống của riêng mình, chứ không giúp đỡ lẫn nhau cho lắm.
Người lương thiện như Chu Linh thật sự rất rất ít.
Lê Văn Vân rất thích gia đình này, kể cả Lại Tuấn.
Có lẽ Lại Tuấn là người chỉ quan tâm đến bản thân, nhưng trên thực tế, dưới sự ảnh hưởng của Chu Linh, ông ta vẫn đồng ý giúp đỡ người khác.
Ông ta không có nhiều bản lĩnh cho lắm, nhưng vì cuộc sống của gia đình ba người bọn họ, ông ta lại cực kỳ cố gắng.
Còn Lại Dĩnh là một cô bé đáng yêu, ngoan ngoãn hiểu chuyện.
Lê Văn Vân thật lòng yêu thích gia đình này.
Nhưng bây giờ, gia đình lại vô duyên vô cớ bị người khác bắt cóc.
“Nha Đầu!” Lê Văn Vân đi tới trước mặt Lại Dĩnh, rồi khẽ cười nói với cô bé: “Em đừng khóc nữa, chúng ta sẽ giúp em tìm bố mẹ của em về, em hãy dẫn anh tới chỗ bố mẹ em bị người khác dẫn đi mất được không? Xe của bố mẹ em đâu?”
“Xe xe...” Nha Đầu lau nước mắt nói: “Xe cũng bị bọn họ lái đi mất rồi, bọn họ có rất nhiều người, rất hung dữ, có một người lái xe là người nước ngoài, lúc bọn họ định dẫn bố mẹ đi, Nha Đầu đã chạy tới ôm chân người đó, cầu xin người đó đừng dẫn bố mẹ em đi, người đó... người đó còn đá em một cái.”
Sắc mặt Phạm Nhược Tuyết khẽ thay đổi, vội vén áo của cô bé lên, quả nhiên ở trước ngực có một vết bầm.
Nhưng cô bé không bận tâm đến việc đau đớn, mà kiên trì một mình men theo đường quốc lộ đi về nhà, cho dù cô bé khóc suốt cả dọc đường.
“Bọn họ... cũng quá tàn nhẫn rồi đó!” Trương Vãn Hà cực kỳ tức giận, dứt khoát chạy lên lầu xách dao xuống.
Lê Văn Vân thở dài, rồi lấy điện thoại ra gọi cho Cố Bạch.
Đầu dây bên kia, Cố Bạch nhanh chóng nghe máy hỏi: “Lão đại, có chuyện gì thế, tôi đang tán gái, tôi phát hiện ra không ngờ ở Phúc Thanh Hội lại có rất nhiều em gái xinh đẹp.”
“Tôi không có nhiều thời gian để nói nhảm với anh đâu.” Lê Văn Vân nói: “Anh hãy nhờ Lâm Chí Viễn giúp đỡ, mau chóng tìm kiếm xe vận tải của vợ chồng chú Lại, chú Lại và dì Chu đã bị người khác bắt cóc rồi. Nha Đầu còn bị đá một phát, vết thương không hề nhẹ.”
“Cái gì? Mẹ kiếp, là ai làm thế, ông đây sẽ chém chết người đó!” Cố Bạch lớn tiếng mắng.
“Bây giờ chúng tôi vẫn chưa biết là ai, bọn họ đã lái xe của chú Lại đi rồi, nên anh hãy nhờ người của Phúc Thanh Hội đi tìm đi!” Lê Văn Vân nói.
Cố Bạch gật đầu đáp: “Được, tôi sẽ đi tìm Lâm Chí Viễn ngay.”
Mấy phút sau, Cố Bạch đã gọi lại nói: “Lâm Chí Viễn đồng ý giúp chúng ta tìm kiếm. Tôi cũng đã nói cho bọn họ biết biển số xe rồi, nhưng ông ta có một yêu cầu, đó chính là sau này mấy người chúng ta phải giúp đỡ ông ta một tay.”
Lê Văn Vân gật đầu đáp: “Không thành vấn đề.”
Sau khi cúp máy, bọn họ chỉ có thể chờ đợi.
Tầm hai tiếng sau, giọng nói của Cố Bạch lại vang lên: “Bọn họ tìm thấy rồi, xe của vợ chồng chú Lại đang ở khu Tây.”
“Khu Tây ư?” Lê Văn Vân ngẩn người, rồi gật đầu nói: “Anh mau quay về đón chúng tôi đi, rồi chúng ta đi qua đó xem thử, mặc kệ là ai, cho dù là mẹ của Hodges thì hôm nay bọn họ cũng phải giải thích cho rõ ràng.”
“Tôi sẽ quay về ngay!” Cố Bạch gật đầu nói.
Khoảng mười mấy phút sau, có mấy chiếc xe ngừng lại ở cửa, rồi Cố Bạch và Lâm Chí Viễn bước xuống xe.
“Chúng ta đi thôi!” Lê Văn Vân lên tiếng.
“Người anh em, cậu đừng vội.” Đúng lúc này, Lâm Chí Viễn mở miệng nói: “Quả thật anh em của chúng tôi đã phát hiện ra chiếc xe này đang ở khu Tây, hơn nữa vị trí của bọn họ nằm ở khá gần trung tâm khu Tây, mà đó chính là địa bàn của Phất Lai.”
“Vậy thì sao chứ?” Lê Văn Vân ngước mắt lên hỏi.
Lâm Chí Viễn sửng sốt một lát rồi thở dài nói: “Tôi biết các cậu từ bên ngoài tới, ngoài Cố Bạch ra thì mấy người các cậu đều rất có bản lĩnh, nhưng tôi phải nhắc trước với các cậu, đây là khu Tội Ác, đừng vì người khác mà liên lụy đến tính mạng của bản thân. Có lẽ các cậu vẫn chưa hiểu rõ việc phân chia ở khu Tội Ác, dưới Hodges là thánh chủ bốn khu, rồi mới tới các thế lực. Phất Lai này vốn là người đứng thứ ba Địa Bảng, nhưng người mất tích có vẻ ngoài giống hệt cậu kia đã không còn ở trong Địa Bảng nữa sau khi đột phá lên siêu cấp. Dưới tình huống Lâm Thiếu Hoa đã chết, có thể nói bây giờ Phất Lai là người đứng đầu Địa Bảng.”
“Dưới tay ông ta có rất nhiều cao thủ đỉnh cấp. Nếu các cậu đi qua đó trêu chọc ông ta thì đây không phải là một hành động sáng suốt.” Lâm Chí Viễn nói: “Bọn họ chỉ là hai người dân nghèo mà thôi, nếu vì bọn họ mà liên lụy đến tính mạng của bản thân thì thật sự không đáng.”
Lê Văn Vân nhìn về phía Lâm Chí Viễn.
Anh biết suy nghĩ của Lâm Chí Viễn, mà đây cũng chính là suy nghĩ ích kỷ của phần lớn người ở trong thành phố này.
Lâm Chí Viễn tới khuyên nhủ, hoàn toàn không phải là vì có quan hệ khá tốt với mấy người Lê Văn Vân, mà ông ta chỉ coi trọng sức chiến đấu tập thể của mấy người Lê Văn Vân mà thôi.
Ba người đỉnh cấp và một Phạm Nhược Tuyết – người lợi hại nhất trong mắt Lâm Chí Viễn.
Mỗi người đều là đoàn thể đỉnh cấp có tên trên Địa Bảng, nếu có thể giúp sức cho ông ta thì Phúc Thanh Hội của ông ta sẽ tăng lên một bậc ngay.
“Bọn họ... là bạn của tôi.” Lê Văn Vân hờ hững nói: “Chúng ta đi lên xe thôi.”
Dứt lời, anh chợt nghĩ tới điều gì đó nên quay lại đi lên lầu, tìm balo mà mình đã mang tới đây, rồi lấy mấy món đồ ở bên trong ra, sau đó lại đi xuống lầu.
Lâm Chí Viễn thở dài, rồi trầm ngâm nhìn về phía Lê Văn Vân nói: “Cố Bạch, không phải tôi không muốn giúp cậu, tôi đã giúp cậu tìm thấy vị trí chiếc xe này rồi, nhưng tôi thật sự không muốn trêu chọc Phất Lai, ngộ nhỡ ông ta phát động khiêu chiến với Phúc Thanh Hội của tôi thì chúng tôi thật sự không đánh lại.”
Cố Bạch gật đầu đáp: “Tôi biết rồi, tôi sẽ không liên lụy đến Phúc Thanh Hội.”
Thật ra đây chính là ý của Lâm Chí Viễn, ông ta khẽ thở phào nhẹ nhõm rồi nói: “Tam Tử, cậu dẫn bọn họ đi đi!”
Hai chiếc xe chở tất cả mọi người, kể cả Trần Tiêu cũng đi cùng luôn, tất cả đều chạy về phía khu Tây.
Vì lái xe tới đây nên tốc độ của bọn họ rất nhanh, sau đó mọi người ngừng lại ở cổng một tiểu khu. Lê Văn Vân quan sát xung quanh, quả thật vị trí này nằm ở khá gần trung tâm khu Tây, đây chính là một tiểu khu biệt thự.
Tam Tử bên Phúc Thanh Hội nói: “Tôi đã tìm thấy chiếc xe đó ở nơi này, nó đang ở bên trong tiểu khu. Đây chính là tiểu khu do thuộc hạ của Phất Lai quản lý, phần lớn người sống ở đây đều là người của Phất Lai, nên mọi người đi vào đó phải cẩn thận một chút.”
Cố Bạch gật đầu rồi vỗ vai anh ta nói: “Chúng tôi biết rồi! Cảm ơn người anh em, đợi sau khi chúng tôi quay về sẽ mời anh đi uống rượu.”
Tam Tử sửng sốt rồi thầm nghĩ: “Hy vọng mọi người có thể quay về.”
“Vậy tôi sẽ đứng đây đợi mọi người, mọi người cứ đi vào trong là dễ dàng tìm thấy chiếc xe đó thôi.” Tam Tử nói.
Mấy người Lê Văn Vân gật đầu, có lẽ anh ta sợ mình sẽ bị người khác nhận ra là người của Phúc Thanh Hội, rồi liên lụy đến Phúc Thanh Hội.
Sau khi xuống xe, Phạm Nhược Tuyết vẫn bế Lại Dĩnh, sở dĩ Lại Dĩnh cũng đi theo là để cô ta nhận ra người nào đã bắt cóc bố mẹ cô bé.
Ngoài Liễu Ngọc ra thì tất cả bọn họ đều đi tới đây.
Cộng thêm Lại Dĩnh nữa là một nhóm bảy người đi vào bên trong tiểu khu.
Bọn họ vừa đi tới cổng tiểu khu thì một giọng nói đã vang lên: “Mấy người là ai? Đây là địa bàn của Phất Lai, nếu không phải là thuộc hạ của ông ấy thì không được phép đi vào trong.”
Trên mặt Cố Bạch hiện lên vẻ giận dữ, nên dứt khoát cầm thanh đao lên.
“Mấy người muốn mạnh mẽ xông vào trong đúng không?” Bảo vệ đó không những không sợ hãi, ngược lại trên mặt còn nở nụ cười chế giễu: “Anh động vào tôi thử xem? Tôi bảo đảm mấy người sẽ bị toàn bộ hộ gia đình sống ở đây bao vây trong tích tắc.”
Nói thế nào thì đây cũng được xem là đại bản doanh của Phất Lai.
Lê Văn Vân nháy mắt ra hiệu với Trương Vãn Hà, Trương Vãn Hà liền đi tới, cười nói với anh ta: “Anh đẹp trai, chúng tôi là tới tìm người.”
Dứt lời, ánh mắt cô ấy hiện lên tia lạnh lẽo, rồi ra tay trong nháy mắt. Cô ấy đánh mạnh vào sau gáy của người này, thế là hai mắt người này tối đen, rồi ngất xỉu ngay tại chỗ.
“Chúng ta đi thôi.” Lê Văn Vân bình tĩnh nói.
Nhưng ai cũng biết, trong giọng điệu bình tĩnh của anh đang đè nén ngọn lửa giận.
Bọn họ đi vào trong tiểu khu, sau khi đi dọc theo tiểu khu được mấy phút, bọn họ đã nhìn thấy phía trước một căn biệt thự độc lập đang đậu một chiếc xe tải màu xanh lam.
Sau khi nhìn thấy đám người đó, cô bé bỗng lên tiếng: “Chính là bọn họ.”
Đám người đó cũng chú ý đến mấy người Lê Văn Vân, có người ngậm điếu thuốc đi tới hỏi: “Mấy người là ai?”
Lê Văn Vân ngước mắt lên, ánh mắt tràn ngập sự lạnh lẽo, hờ hững nói một chữ: “Giết!”