Nghe kẻ lang thang nói thế, ánh mắt Lê Văn Vân bỗng thu nhỏ lại, rồi hiện lên tia ngạc nhiên.
Một là nếu là siêu cấp có thể nhìn ta vấn đề trên người mình một cách dễ dàng, nhưng kẻ lang thang này chỉ mới là đỉnh cấp mà thôi, không ngờ anh ta cũng có thể nhìnr, điều này đã khiến Lê Văn Vân hoàn toàn không thể ngờ tới.
Hai là vì không ngờ kẻ lang thang này lại nói có cách giúp mình khôi phục chân khí, chuyện này hoàn toàn nằm ngoài dự đoán của Lê Văn Vân.
Anh nuốt nước miếng, ánh mắt hiện lên tia mong đợi.
“Tôi tên là Trần Tiêu, từng là Người Gác Đêm số sáu.” Kẻ thang thang chủ động giới thiệu bản thân: “Có lẽ bên Người Gác Đêm Hoa hệ đã không còn tài liệu về tôi nữa, chắc tôi đã trở thành nỗi sỉ nhục của Người Gác Đêm.”
Lê Văn Vân khẽ cau mày.
“Tất nhiên, tôi hiểu rõ cách làm của Trác Nhất Minh, lai lịch của Demps trong Người Gác Đêm quá vững chắc, tôi đã khởi xưởng việc ám sát ông ta, nên ông ta muốn làm mọi chuyện sẽ rất đơn giản. Có đôi lúc Trác Nhất Minh cũng không còn sự lựa chọn nào khác, ông ta phải lấy đại cục làm trọng, nên tôi không hận ông ta.” Trần Tiêu bình tĩnh nói.
Lê Văn Vân khẽ cười nói: “Vì thế bây giờ anh đã suy nghĩ rõ ràng rồi, định nhờ tôi báo thù giúp anh đúng không?”
Trần Tiêu gật đầu nói: “Tôi đã suy nghĩ rõ ràng rồi, cả đời này tôi đã không còn cơ hội nữa, nhưng cậu vẫn còn trẻ, trẻ tuổi như vậy đã đạt tới siêu cấp, có lẽ cậu vẫn còn cơ hội khi đối mặt với Demps. Tôi tình nguyện đợi đến ngày hôm đó.”
“Anh phát hiện ra cơ thể tôi có vấn đề bằng cách nào?” Lê Văn Vân không xoắn xuýt chuyện này cho lắm, mình có được hay không thì sau này Trần Tiêu sẽ nhìn thấy thôi.
Trần Tiêu thở dài nói: “Tôi đã từng đối mặt với Demps rồi sử dụng Tần Tử Cuồng Dũng, sau đó bị đày đến bên này. Tình trạng cơ thể tôi rất giống với cậu, cộng thêm tôi nhìn ra, cậu mới là người dẫn đầu trong mấy người kia, nhưng hôm đó cậu không hề ra tay, không phải cậu không muốn ra tay, mà là vì cậu không thể ra tay.”
“Cậu là một người tự tin, chắc chắn tới khu Tội Ác là có chuyện, nhưng mãi không đi làm. Dưới sự so sánh, tôi đã không khỏi suy đoán chắc chắn cơ thể cậu đã xuất hiện vấn đề.” Trần Tiêu bình tĩnh nói.
Không hổ là người bước ra từ Người Gác Đêm, nắm bắt chi tiết rất chuẩn xác.
Lê Văn Vân gật đầu nói: “Đúng vậy, tôi đã sử dụng Tần Tử Cuồng Dũng khiến mình biến thành bộ dạng này. Anh nói thử xem cách của anh là gì?”
“Đó là bị đánh.” Trần Tiêu đáp.
“Hả?” Lê Văn Vân sửng sốt: “Là sao?”
“Là cậu phải bị người khác đánh.” Trần Tiêu nói: “Mặc dù tôi không biết tình hình cụ thể là như thế nào. Nói tóm lại là lúc đó sau khi tôi đi tới bên này, vì đi uống trộm rượu của người khác, nên đã đắc tội với một đỉnh cấp, người đó đã đánh tôi một đòn chí mạng... Đúng lúc đó, chân khí của tôi bỗng khôi phục lại toàn bộ, hơn nữa còn có bước đột phá nhất định, thậm chí tôi còn cảm thấy mình đã chạm tới ranh giới siêu cấp, nhưng cuối cùng vẫn không vượt qua được một bước đó.”
Lê Văn Vân: “...”
Anh ho khan một tiếng nói: “Anh có chắc là cách này có tác dụng không?”
Trần Tiêu gật đầu nói: “Tôi chắc chắn!”
“Vậy nếu tôi đi khiêu khích một siêu cấp, rồi bị người đó giáng đòn chí mạng thì tôi có thể khôi phục lại không?” Lê Văn Vân dò hỏi.
Trần Tiêu nhìn anh đáp: “Có lẽ cậu sẽ bị người đó đánh chết.”
Lê Văn Vân: “...”
Sau đó anh bắt đầu suy nghĩ kỹ lưỡng về chuyện này. Nếu cách này thật sự có tác dụng, vậy thì anh buộc phải thử nó xem sao.
Đúng lúc này, vẻ mặt kẻ lang thang đó vẫn giống như trước, rồi nói tiếp: “Nhưng cho dù cậu khôi phục lại thì cũng khó mà rời khỏi nơi này.”
“Năm năm trước tôi đã từng rời khỏi nơi này.” Lê Văn Vân trả lời.
Trần Tiêu sửng sốt, anh ta không quan tâm đến chuyện bên ngoài, mà suốt ngày chỉ biết vô tri vô giác, lấy rượu để sống qua ngày. Tất nhiên sẽ không biết đến chuyện năm năm trước Lê Văn Vân đã khấy đảo nơi này đến long trời lở đất, đa số sự hiểu biết về khu Tội Ác của anh ta đều do Đao Ba đã nói với anh ta.
“Đao Ba đã biết thân phận của tôi chưa?” Lê Văn Vân hỏi.
“Cậu ta vẫn chưa biết, tôi không hề nói chuyện này với cậu ta.” Trần Tiêu lại nói.
Anh ta rất kiệm lời, nên Lê Văn Vân nhất thời không biết nên nói gì với anh ta. Anh ho khan một tiếng rồi nói: “Nói tóm lại anh cứ yên tâm, đợi tôi khôi phục lại chân khí, sẽ cho anh tận mắt chứng kiến tôi chém đứt đầu lão già Demps đó, nên...”
Nói đến đây, Lê Văn Vân đứng dậy, nhìn Trần Tiêu nói: “Bây giờ tôi lấy thân phận đội trưởng tiểu đội Người Gác Đêm 11762 Hoa hệ, chính thức mời anh gia nhập vào tiểu đội của tôi, anh có đồng ý không?”
Trần Tiêu sửng sốt, ánh mắt bỗng phóng ra tia sáng, nhưng tia sáng này lại nhanh chóng biến mất. Anh ta lắc đầu nói: “Tôi có thể giúp cậu đánh nhau, chém giết, còn chuyện gia nhập vào Người Gác Đêm thì thôi đi.”
Quả thật, đối với anh ta, Người Gác Đêm đã từng tổn thương đến trái tim của anh ta.
Lê Văn Vân thở dài, cũng không nói gì nữa, rồi anh dời mắt nhìn con phố đối diện.
Anh phát hiện ra ở phía đối diện Đao Ba đang hoảng hốt nhìn ông lão đeo kính đen kia, rồi nuốt nước miếng, vẻ mặt xoắn xuýt.
Một lúc sau, anh ta lục túi lấy ra mấy tờ tiền nhăn nheo.
Lê Văn Vân vội vàng đi qua đó.
Đúng lúc này, Đao Ba lên tiếng: “Đại sư, trong tay tôi không có nhiều tiền như vậy, mà chỉ có một trăm ba mươi bảy luca thôi.”
Trên mặt ông lão đó hiện lên vẻ khó xử nói: “Haizzz, đây vốn là chuyện tiết lộ thiên cơ, nếu tôi tiết lộ quá nhiều sẽ bị trời phạt, nhưng thấy tấm lòng rất chân thành của cậu, thôi thì một trăm ba mươi bảy cũng được, cứu một mạng người còn hơn xây bảy tòa tháp. Tôi sẽ nhận lấy một trăm ba mươi bảy luca này, rồi nói cho cậu biết cách hóa giải chuyện này.”
Dứt lời, ông ta định vươn tay nhận lấy số tiền kia.
Đúng lúc này, Lê Văn Vân liền đè mấy tờ tiền xuống bàn nói: “Sao thế? Anh Đao Ba, vị đại sư này cũng nói với anh rằng anh có họa sát thân đúng không?”
Đao Ba ngạc nhiên hỏi ngược lại: “Sao cậu biết?”
“Hôm qua ông ta cũng nói với tôi rằng tôi có họa sát thân. Anh đừng mất cảnh giác, anh đã sống bao nhiêu năm rồi mà còn tin những lời nhảm nhí này.” Lê Văn Vân cạn lời nói, rồi nhét tiền vào túi Đao Ba.
Mặc dù bây giờ tên này đang quản lý một con phố, nhưng vẫn rất nghèo, không ngờ toàn bộ gia sản chỉ có một trăm ba mươi bảy luca này.
Đao Ba sửng sốt, rồi nhanh chóng phản ứng lại, anh ta dứt khoát rút một thanh đao ra nói: “Mẹ kiếp, không ngờ ông lại dám lừa ông đây? Ông có biết ai là lão đại con phố này không hả?”
“Haizzz, cậu tin hay không thì tùy!” Ông lão thở dài nói.
Cô gái ở bên cạnh vẫn cười hì hì, nhưng không nói gì. Bọn họ nhìn thấy Đao Ba sắp ra tay, nhưng hình như bọn họ chẳng hề sợ hãi.
Đúng lúc này, Trần Tiêu đi tới đè tay Đao Ba xuống, ra hiệu anh ta đừng ra tay.
Lê Văn Vân lạnh nhạt nhìn ông lão nói: “Lão già, ông lừa người khác thì không sao, nhưng đừng lừa lên người chúng tôi. Chúng tôi không thu phí bảo kê trên con phố này đã tốt lắm rồi, nên ông đừng chọc chúng tôi phải đuổi ông đi.”
Ông lão cũng không nổi giận mà khẽ cười nói: “Cậu không tin sao?”
“Tất nhiên là tôi không tin rồi!” Lê Văn Vân nói.
“Vậy nếu tôi nói cho cậu biết, tôi biết Bùi Nghênh Tùng đang sống ở đâu thì sao?” Ông lão nhếch miệng cười hỏi.