Nghe người phụ nữ nói thế, tim Lê Văn Vân bỗng đập thình thịch.
Trước đây cũng từng có người vô duyên vô cớ mất tích.
Lê Văn Vân không khỏi nghĩ đến điểm giống nhau ở đây là đều không có tin tức gì, giống y như đám người Hoàng Thi Kỳ. Anh nhíu chặt mày, nếu người đứng sau là siêu cấp, quả thật có thể làm được mấy chuyện này.
Lê Văn Vân nhíu chặt mày, chợt nghĩ tới một khả năng, liệu đám người Hoàng Thi Kỳ mất tích có liên quan đến Hodges hay không?
Trên thực tế người có thể làm được cảnh tượng này, ngoài Hodges ra thì Lê Văn Vân không thể nghĩ tới người thứ hai.
Dù gì Hoàng Thi Kỳ cũng là đỉnh cấp đứng đầu trong đám người đó, không thể nào không để lại chút manh mối, trừ phi Hodges đích thân ra tay.
Lúc Lê Văn Vân đang suy nghĩ thì người phụ nữ đó thở dài: “Haizzz, tôi biết là mình không thể tìm lại được, nhưng tôi thật sự hết cách rồi.”
Lê Văn Vân thở hắt ra nói: “Cô có thể cho tôi một phương thức để tiện liên lạc hay không? Tôi cũng có bạn vô duyên vô cớ mất tích, nên chúng tôi cũng đang tìm kiếm, có lẽ trong quá trình này sẽ có chút liên lạc.”
Người phụ nữ sửng sốt, ngẫm nghĩ một lát rồi gật đầu đáp: “Vậy tôi cho anh số điện thoại của tôi nhé?”
Ở đây có thể gọi điện thoại, nhưng internet thì chỉ có mạng nội địa trong toàn bộ thành phố, nên đa số điện thoại đều chỉ có tác dụng gọi điện mà thôi.
Mặc dù Lê Văn Vân có điện thoại, nhưng lại không có sim điện thoại ở bên này, nên chỉ có thể lưu lại số điện thoại của người phụ nữ. Sau khi lưu xong số điện thoại, Lê Văn Vân dò hỏi: “Cho hỏi cô xưng hô thế nào?”
“Chu Lệ Sa!” Người phụ nữ đáp.
Lê Văn Vân gật đầu nói: “Được rồi, đợi sau khi tôi có thẻ sim điện thoại sẽ gọi cho cô. Sau đó nếu bên chúng tôi tìm thấy tin tức gì thì sẽ liên lạc với cô ngay.”
“Được, vậy tôi đi trước.” Chu Lệ Sa gật đầu đáp, sau đó lấy chìa khóa xe ra, đi tới bên cạnh một chiếc xe, rồi lái xe rời đi ngay.
Đợi sau khi cô ta rời đi, vẻ mặt Lý Thu hơi sa sầm nói: “Lão đại, thật ra... tôi luôn có một suy nghĩ, không biết có nên nói hay không?”
“Anh nói đi!” Lê Văn Vân nói.
“Tôi luôn cảm thấy kể từ khi chúng ta ở Yên Kinh, luôn có một động lực thúc đẩy chúng ta tới nơi này, như muốn nhốt chúng ta ở đây vậy.” Lý Thu nhíu mày nói: “Mới đầu là mấy người bạn mất tích kia của anh, rồi tới Liễu Ngọc... Liệu có phải Demps đã đứng sau điều khiển mọi chuyện hay không?”
Lê Văn Vân khẽ híp mắt lại.
“Demps không muốn nhìn thấy anh tiếp tục phát triển nữa, ông ta biết có thể anh cũng đã biết chuyện lúc trước, nên muốn dụ anh tới đây, để anh giải quyết chuyện ở nơi này.” Lý Thu nói: “Ông ta có năng lực làm được mọi chuyện, nhưng anh đã mất đi chân khí, nên ông ta đã nảy sinh ý đồ lên người người nhà của anh để trở thành lực thúc đẩy mạnh nhất.”
Ánh mắt Lê Văn Vân hơi ảm đạm nói: “Thật ra... vẫn còn một khả năng nữa.”
“Hả?” Lý Thu hỏi: “Khả năng gì thế?”
“Có thể người của chính chúng ta đang đẩy tôi tới bên này.” Lê Văn Vân hờ hững nói.
Mắt Lý Thu hơi thu nhỏ lại: “Anh đang nói lão già Trác ư?”
Lê Văn Vân gật đầu đáp: “Không loại trừ khả năng này, ông ta biết tôi đang ở bên ngoài, một khi tôi khôi phục lại chân khí thì chắc chắn sẽ đi tìm Demps để báo thù. Mà nếu tôi đi tìm Demps để báo thù thì có thể nội bộ Người Gác Đêm sẽ tan rã, rồi liên lụy rất lớn. Nhưng người này đã âm thầm hợp tác với người của Hồng Nguyệt, nên nhất định phải diệt sạch. Bằng không đến khi chiến tranh bùng nổ, tên khốn khiếp này sẽ đẩy cho chúng ta gánh vác.”
“Lão già Trác không thể không biết, rõ ràng bây giờ ông ta...” Lý Thu nói.
“Không có chứng cứ, Demps có địa vị quá cao trong Người Gác Đêm hệ Europa, trong mắt rất nhiều người ông ta là anh hùng, nhưng chỉ là anh hùng thối nát mà thôi.” Lê Văn Vân thở dài: “Tôi biết Trác Nhất Minh đang nghĩ gì, ông ta muốn ổn định, rồi để tôi tới bên này, để một mình ông ta gánh vác mọi thứ. Đồng thời để Demps tạo đủ áp lực cho tôi để tôi trưởng thành.”
“Do đó có thể là bọn họ muốn để tôi tới đây, rồi nhốt tôi ở nơi này cho đến khi mọi chuyện kết thúc.” Lê Văn Vân lạnh nhạt nói.
Lý Thu nghe Lê Văn Vân nói thế thì sắc mặt không được tốt cho lắm, anh ta nghiến răng nói: “Lão đại, còn bao lâu nữa thì chân khí của anh mới có thể khôi phục?”
Câu hỏi này khiến ánh mắt Lê Văn Vân khẽ giật, anh cũng muốn hồi phục lắm chứ.
Trong lúc hai người đang trò chuyện thì một chiếc xe ngừng ngay bên cạnh bọn họ, đây là một chiếc xe thể thao mui trần, sau khi bấm còi hai lần thì Cố Bạch đang ngồi ở ghế lái nói với hai người: “Hai người mau lên xe đi, đừng đứng đó nói nhảm nữa.”
Hai người Lê Văn Vân ngạc nhiên nhìn qua đó hỏi: “Mẹ kiếp, Lâm Chí Viễn đưa xe cho anh à?”
“Đúng vậy, mỗi tháng ông ta còn trả cho tôi mười vạn luca, thật ra hai người đều có thể không cần phải đi làm, ông đây sẽ bao nuôi hai người.” Cố Bạch đắc ý nói.
Hai người ngồi lên xe, rồi Lê Văn Vân kể sơ qua mọi chuyện cho Cố Bạch nghe, Cố Bạch gật đầu nói: “Hôm nay ở Phúc Thanh Hội, tôi cũng nghe qua chuyện này. Thật ra từ trước đến nay khu Tội Ác này luôn xảy ra chuyện, mỗi tháng đều sẽ có người tự dưng mất tích, nhưng số lượng không nhiều, cộng thêm nơi này nữa nên chuyện này khá bình thường, vì thế không có bao nhiêu người để tâm đến nó.”
Bọn họ lái xe quay về nhà Lại Tuấn, sau khi kể lại cho Phạm Nhược Tuyết thì Phạm Nhược Tuyết cũng không có ý kiến gì.
Dưới tình huống bất đắc dĩ, bọn họ chỉ có thể tắm rửa đi ngủ.
Sáng hôm sau khi Lê Văn Vân thức dậy, anh vẫn như thường lệ thử điều động chân khí, kết quả vẫn không có cách nào điều động được.
Vì chân khí mãi không thể hồi phục nên trong lòng Lê Văn Vân cũng hơi bực bội.
Anh xuống lầu rửa mặt, rồi đi ra cửa ngồi.
Trước mặt anh, ông lão đeo kính đen kia đã bày sạp ở bên đó. Cô gái kia vẫn ngồi ở bên cạnh ông ta, tay cầm quạt, thỉnh thoảng sẽ quạt cho mình, đồng thời cũng quạt giúp ông lão.
Rõ ràng bọn họ cũng nhìn thấy Lê Văn Vân, nên ông lão đó tháo kính đen xuống, rồi vẫy tay với Lê Văn Vân.
Lê Văn Vân ngước mắt lên, rất hứng thú nhìn ông lão, đang định đi qua đó thì đúng lúc này, Lê Văn Vân phát hiện ra ở gần đó, Đao Ba đang dẫn theo một kẻ lang thang từ tốn đi tới đây.
Nhưng hình như lần này anh ta đã tân trang lại bản thân.
Quần áo vẫn rách rưới giống như lúc trước, nhưng tóc và râu đã được cắt tỉa, lộ ra gương mặt tang thương tầm bốn mươi tuổi.
Trên lưng anh ta mang hai thanh đao tiêu chuẩn của Người Gác Đêm, anh ta đi tới trước mặt Lê Văn Vân, hình như đôi mắt đục ngầu đã khôi phục chút tia trong sáng, rồi nhìn Lê Văn Vân nói: “Chúng ta hãy nói chuyện riêng với nhau đi!”
Đúng lúc này, kẻ lang thang ngồi xuống bên cạnh Lê Văn Vân, rồi lên tiếng: “Tôi biết một cách có thể giúp cậu khôi phục chân khí.”
Lê Văn Vân gật đầu đáp: “Được!”