“Bốp!”
Trong lúc Doãn Thi Đan hoảng hốt lo sợ, Lê Văn Vân bỗng giơ tay lên tát vào mặt cô ta.
Mặc dù chân khí vẫn chưa hồi phục, nhưng Lê Văn Vân bẩm sinh đã mạnh mẽ, sức mạnh trong người cũng khá lớn, một tát của anh giáng xuống khiến Doãn Thi Đan ngã lăn từ sofa xuống sàn ngay, má phải nhất thời đỏ bừng.
Lê Văn Vân vẫn không nói gì, mà tiếp tục đi tới.
“Lê Văn Vân, nể tình chúng ta từng đi xem mắt mà anh hãy tha cho tôi đi.” Doãn Thi Đan vội bò dậy, cầu xin Lê Văn Vân.
Nhưng trên mặt Lê Văn Vân không hề có vẻ đồng tình, anh hờ hững nhìn Doãn Thi Đan hỏi: “Nể tình chúng ta từng đi xem mắt mà tha cho cô ư? Ban đầu cô là hàng xóm của nhà dì út tôi, dì út của tôi đã chăm sóc cho cô nhiều năm như vậy, nhưng cô thì sao? Cô lại dẫn Liễu Ngọc đến thành phố này, nếu tôi không tới đây thì em ấy sẽ gặp phải tình huống gì? Cô ở thành phố này lâu như vậy, tôi nghĩ cô sẽ biết rất rõ.”
Dứt lời, anh lại tát một lần nữa.
“Bốp!”
“Bốp!”
...
Hai bên mặt của Doãn Thi Đan nhanh chóng sưng lên.
Từ Tiểu Hồng ở bên cạnh xoay người lại, thậm chí cô ta còn không dám liếc nhìn, nói thế nào thì cô ta cũng bán đứng chị em của mình, nhưng cô ta cũng hết cách rồi. Nếu không nói ra vị trí của Doãn Thi Đan, cô ta cảm thấy rất có thể mình sẽ chết khi đứng trước Người Gác Đêm số không vào năm năm trước này.
Doãn Thi Đan khóc lóc, cô ta lớn tiếng cầu xin: “Tôi không có giao cô ta cho người của Demps, tôi đã chừa cho cô ta một con đường sống rồi.”
“Thế ư? Tôi không biết tại sao cô lại căm hận Liễu Ngọc, nhưng cô để em ấy tự sinh tự diệt trong thành phố này, ở một mức độ nào đó thì cô càng khiến em ấy khó chịu hơn cả việc giết chết em ấy.” Lê Văn Vân nói.
Sau đó anh cười khẩy nói: “Cô cứ yên tâm, tôi sẽ không để cô chết một cách bình thản như vậy đâu.”
Dứt lời, anh nhìn về phía Lý Thu và Ngạo Húc nói: “Hai cậu hãy dẫn người đi đi!”
“Lê Văn Vân, Lê Văn Vân, tôi sai rồi, tôi thật sự biết sai rồi!” Doãn Thi Đan nghe Lê Văn Vân nói định dẫn mình đi thì bắt đầu hoảng loạn.
Nhưng mặc kệ cô ta xin lỗi thế nào, Lê Văn Vân cũng không bỏ qua cho cô ta, mà anh cũng không có lý do để tha cho cô ta.
Cô ta được dẫn lên xe, sau đó bị nhốt ở trên xe, Lê Văn Vân quay đầu lại, nhìn Từ Tiểu Hồng nói: “Tôi nói lại lần cuối, tôi không muốn bất kỳ ai biết chuyện tôi quay về thành phố này. Nếu tin tức của tôi bị người khác biết được thì cô sẽ là người chết đầu tiên.”
“Tôi... tôi hiểu rồi!” Từ Tiểu Hồng vội đáp.
Lê Văn Vân cũng không cảm thấy cô ta thật sự dám nói chuyện của mình ra ngoài, bởi vì đây là một người phụ nữ sợ chết.
Lê Văn Vân không để tâm đến cô ta nữa, mà leo lên xe, rồi Ngạo Húc nhanh chóng lái xe đến nhà Lại Tuấn.
Hai bên mặt của Doãn Thi Đan hoàn toàn sưng tấy lên, cô ta nhìn Lê Văn Vân rồi mím môi nói: “Lê Văn Vân, tôi cầu xin anh đấy, anh hãy chừa cho tôi một con đường sống đi mà, mọi chuyện tôi làm đều thân bất do kỷ mà thôi.”
Lê Văn Vân ngước mắt lên nhìn cô ta hỏi: “Thế à? Khi Demps uy hiếp cô, dưới tình huống cô đã biết tôi là Người Gác Đêm số không thì cô không chỉ có thể lựa chọn dẫn Liễu Ngọc đi, mà còn có thể nghĩ cách lặng lẽ thông báo cho tôi biết, nhưng cô không hề làm thế, mà cô lại lựa chọn chia rẽ gia đình đã từng chăm sóc cho cô mấy năm. Đây là thân bất do kỷ ư?”
“Vậy thì Lê Văn Vân, tôi sẽ nói hết cho anh biết toàn bộ tin tức mà tôi biết có được không? Anh hãy tha cho tôi một mạng đi!” Doãn Thi Đan nói: “Bên Demps đã cử một siêu cấp tới đối phó với anh, đó là người đứng thứ sáu trong Thiên Bảng, bây giờ cũng đang đứng thứ hai trong Người Gác Đêm hệ Europa.”
Nghe đến đây, Lê Văn Vân và Lý Thu liền liếc nhìn nhau, rồi con ngươi hơi thu nhỏ lại.
Người đứng thứ sáu trong Thiên Bảng, thật ra bọn họ có quen biết người này, đây chính là một người phương Tây, tên là Ellen Hibbert, khoảng bốn mươi tuổi, từng là nhân tài trong Người Gác Đêm, là nhân vật trước mấy người Lê Văn Vân một thế hệ.
Lê Văn Vân không ngờ Demps còn hợp tác với một siêu cấp như vậy ở trong Người Gác Đêm hệ Europa. Demps đã phản bội Người Gác Đêm, rồi hợp tác với Hồng Nguyệt.
Điều này cũng có nghĩa là, Ellen Hibbert này cũng đã phản bội Người Gác Đêm.
“Hình như sự thối nát đã xâm nhập vào trong xương tủy của bọn họ rồi.” Trong lòng Lê Văn Vân thầm lẩm bẩm.
“Lão già Demps này thật đáng sợ, ông ta định hoàn toàn kết liễu với chúng ta đây mà.” Lý Thu hờ hững nói.
Doãn Thi Đan nói tiếp: “Lúc trước bọn họ nói như vậy là để cho tôi yên lòng. Tôi cũng hết cách nên mới làm như thế. Đó chính là siêu cấp nên tôi đâu dám phản kháng...”
Lê Văn Vân hờ hững nhìn cô ta, không nói gì nữa, khoảng mười mấy phút sau, cuối cùng bọn họ cũng ngừng lại ở cửa nhà Lại Tuấn.
Hai vợ chồng Lại Tuấn đã đi đưa đồ ăn rồi, còn Lại Dĩnh đang ở trên lầu, từ khi bái Phạm Nhược Tuyết làm thầy, cô bé không còn đi đưa đồ ăn nữa, mà suốt ngày ở trên lầu, để tiếp nhận sự dạy bảo của Phạm Nhược Tuyết.
Lê Văn Vân dứt khoát kéo Doãn Thi Đan ném vào sân sau, rồi đi lên lầu.
Nha Đầu đang làm bài tập mà Phạm Nhược Tuyết giao cho cô bé, thật ra chỉ là mấy chữ ghép vần đơn giản mà thôi.
Sau khi nhìn thấy Lê Văn Vân quay về, cô bé liền ngẩng đầu lên hỏi: “Anh đã tìm được người chưa?”
“Ừm, người đang ở trong sân sau.” Dứt lời, anh nhìn về phía Liễu Ngọc nói: “Cô ta chết hay sống đều do em định đoạt. Nơi này giết người sẽ không phạm pháp, nếu em muốn giết cô ta, nhưng lại không dám ra tay thì anh có thể xuống tay giúp em.”
Cả người Liễu Ngọc khẽ run lên, cô ấy cắn môi của mình rồi lên tiếng: “Anh hãy dẫn em đi gặp cô ta một lát đi!”
Lê Văn Vân gật đầu, rồi dẫn Liễu Ngọc đi xuống lầu, đi vào sân sau. Vừa nhìn thấy Doãn Thi Đan, hai mắt Liễu Ngọc bỗng đỏ hoe.
Doãn Thi Đan cố gắng nở nụ cười nói: “Em gái Liễu Ngọc, quả nhiên là em không sao, chị nghĩ em xinh đẹp như vậy, chắc chắn sẽ rất may mắn...”
Cô ta còn chưa dứt lời, Liễu Ngọc đã lên tiếng hỏi: “Tại sao?”
Doãn Thi Đan sửng sốt.
“Tôi và chị không thù không oán, lúc chị mới tới Lâm Hải, sống cạnh nhà chúng tôi, mẹ tôi còn thường xuyên chăm sóc chị. Tại sao chị lại dẫn tôi tới thành phố này? Chị có biết nếu Lê Văn Vân không tới, tôi sẽ phải đối mặt với điều gì không?” Hình như lúc này tinh thần của Liễu Ngọc lại trở nên hoảng loạn.
Trên thực tế, khoảng thời gian này, Liễu Ngọc luôn sống rất áp lực, mặc dù ngoài miệng cô ấy không nói ra, nhưng Lê Văn Vân có thể nhìn ra, cô ấy thường mặt mày ủ rũ, thẫn thờ nhìn một chỗ.
Những gì đã trải qua ở Dạ Lai Hương thật sự đã để lại bóng ma rất lớn trong lòng cô ấy.
Dứt lời, cô ấy liền nhào về phía của Doãn Thi Đan, rồi đấm đá cô ta một trận.
Như đang phát tiết chuyện gì đó.
Bởi vì Lê Văn Vân đang ở đây nên Doãn Thi Đan không dám đánh trả lại, đành phải ôm đầu cuộn tròn người lại.
Liễu Ngọc đánh một trận như đã phát tiết rất nhiều, cộng thêm cô ấy cũng hơi mệt rồi, nên đi tới bên cạnh ngồi xuống, rồi nhìn Lê Văn Vân nói: “Lê Văn Vân... cảm ơn anh, trong lòng em đã thoải mái hơn rất nhiều.”
“Em định xử lý cô ta thế nào?” Lê Văn Vân hỏi.
Liễu Ngọc thở dài: “Anh bảo em giết người, em vẫn chưa làm được, dù gì em và cô ta cũng quen biết nhau, nên chúng ta hãy tha cho cô ta một mạng đi.”
Lê Văn Vân cũng đoán được Liễu Ngọc sẽ xử lý theo kết cục này, Doãn Thi Đan nhất thời mừng rỡ, dứt khoát quỳ xuống nói với Liễu Ngọc: “Liễu Ngọc, cảm ơn em, cảm ơn em.”
“Hình như cô cảm ơn hơi sớm rồi đấy.” Lê Văn Vân lạnh nhạt nói: “Liễu Ngọc nói sẽ tha cho cô, nhưng tôi đã đồng ý hay chưa?”
Doãn Thi Đan ngẩn người.
Đúng lúc này, Lê Văn Vân lạnh nhạt nói: “Tạm thời tôi sẽ không giết cô, mà tôi sẽ giữ lại mạng của cô vì cô vẫn còn chút tác dụng.”
Đúng vậy, Doãn Thi Đan là một nhân chứng, cô ta là người trực tiếp tham gia vào việc Demps đối phó với mình. Đợi sau khi anh ra khỏi thành phố này, rồi đi tìm Demps để báo thù, thì Doãn Thi Đan có thể làm nhân chứng, chứng minh hành động độc ác của Demps. Đến lúc đó Lê Văn Vân xuống tay với ông ta sẽ danh chính ngôn thuận, mà Liên hiệp quân của Người Gác Đêm cũng không thể nói gì được.
Còn kết cục cuối cùng của cô ta thì đợi ra ngoài rồi hẵng nói.
Lê Văn Vân ngẫm nghĩ một lát rồi nhìn Lý Thu nói: “Anh hãy đưa cô ta tới chỗ Miêu Nữ đi, để Miêu Nữ canh chừng giúp chúng ta.”
Lý Thu gật đầu.
Còn Doãn Thi Đan thì sắc mặt nhất thời xám xịt.
Nhưng Lê Văn Vân chẳng hề đồng tình, dựa vào những chuyện mà cô ta đã làm, có thể giữ lại mạng sống cho cô ta là Lê Văn Vân đã nhân từ lắm rồi.
Ngạo Húc lái xe chở Lý Thu và Doãn Thi Đan rời đi, Lê Văn Vân khẽ thở phào nhẹ nhõm.
Coi như bây giờ anh đã hoàn thành một mục đích trong mấy mục đích mà anh đi tới thành phố này. Tiếp theo là đi tìm mấy người Khương Vĩ, sau đó... là giải quyết triệt trể Bùi Nghênh Tùng và Ellen Hibbert.
Mà tiền đề của mọi chuyện là mình phải khôi phục chân khí mới được.
“Không biết đến chừng nào mình mới có thể khôi phục đây?” Lê Văn Vân cau mày nói.