Lê Văn Vân chở Quách Manh Manh đến trung tâm mua sắm gần đó để đi dạo, mua cho Quách Manh Manh vài món đồ nho nhỏ, hầu hết đều không đắt lắm nhưng rõ ràng Quách Manh Manh rất vui.
Sau khi mua sắm, họ cùng nhau xem phim, sau khi xem xong đã gần mười một giờ rưỡi.
Lê Văn Vân đưa Quách Manh Manh đến một nhà hàng thịt nướng, sau khi ngồi xuống, Lê Văn Vân gọi rất nhiều que xiên, sau khi Quách Manh Manh cắn hai miếng thì nói ngay: “Ôi, ngon quá!”
Vì mẹ của cô ấy nên cô ấy hầu như không ăn thịt nướng trong suốt mười sáu năm qua, thỉnh thoảng Quách Vĩ Thịnh lén lút đem đến cho cô ấy ăn một lần là khi mẹ đi vắng.
Lê Văn Vân mỉm cười trìu mến nhìn Quách Manh Manh, đôi khi anh cũng ước rằng mình có được một cô em gái ngoan ngoãn, hiểu chuyện, xinh đẹp và đáng yêu như vậy.
Việc kinh doanh của nhà hàng đồ nướng này rất thịnh vượng, cửa hàng đông nghịt người, chơi oẳn tù tì uống rượu, người nào cũng có.
Tuy Quách Manh Manh còn nhỏ nhưng đã trổ mã rất xinh đẹp, tươi ngon mơn mởn nên tự nhiên đã thu hút sự chú ý của rất nhiều người.
Bởi vì có đám người Phạm Nhược Tuyết nên từ lâu Lê Văn Vân đã quen với cảm giác bị người trên đường nhìn chằm chằm khi đi với những người phụ nữ xinh đẹp, mà anh cũng chẳng để ý đến chuyện đó.
“Ăn xong anh sẽ tiễn em về.” Lê Văn Vân cười nói.
Tay cầm sợi dây đeo túi xách của Quách Manh Manh đơ ra, cô ấy bĩu môi nói: “Vậy lần sau khi nào anh lại đến thăm em nữa đây.”
“Nếu có lần sau.” Lê Văn Vân sờ sờ cằm nói: “Dù sao trước khi rời khỏi Yên Kinh thì nhất định anh sẽ lại dẫn em tới đây ăn thịt xiên là được.”
“Được.” Quách Manh Manh vui vẻ cười lớn.
“Oa oa oa…”
Đúng lúc này, chợt có tiếng khóc của một đứa trẻ vang lên.
Lê Văn Vân nhìn sang thì thấy một cặp vợ chồng trẻ đang ngồi bên trong cửa hàng, trong tay người phụ nữ đang ôm một đứa trẻ.
Đứa trẻ còn rất nhỏ, Lê Văn Vân đoán khoảng bảy hoặc tám tháng tuổi, vẫn chưa cai sữa.
Lúc này thấy con khóc, vợ chồng kia có vẻ luống cuống.
“Ngoan, ngoan, đừng khóc, đừng khóc nha!” Người phụ nữ đung đưa thân thể không ngừng dỗ dành đứa nhỏ, còn thanh niên bên cạnh tỏ vẻ mất kiên nhẫn trợn mắt liếc nhìn đứa nhỏ!
“Trẻ con khóc, có lẽ là do nó đói, mấy người mau cho bé bú sữa hay lấy gì bón cho nó ăn đi.” Có người bên cạnh khẽ lên tiếng nhắc nhở.
“Ồ, dạ dạ dạ!” Người phụ nữ trẻ vội nói, cô ta nhìn quanh không thấy gì, sau đó cô ta cầm một chai Duy Di lạnh ở trên bàn cẩn thận bón cho đứa trẻ.
Đứa trẻ nhấp từng ngụm từng ngụm, quả nhiên tiếng khóc ngừng hẳn.
“Thật là một đứa trẻ đáng yêu.” Quách Manh Manh nhìn đứa trẻ, cái miệng nho nhỏ dính đầy dầu mỡ tươi cười.
Nhưng đúng lúc này, cô ấy phát hiện Lê Văn Vân chợt đứng dậy đi về phía cặp vợ chồng trẻ, thản nhiên hỏi: “Đứa trẻ này của mấy người là lấy từ đâu?”
Giọng của Lê Văn Vân trầm xuống, toàn bộ cửa hàng thịt nướng đột nhiên trở nên yên tĩnh, mọi người đều nhìn về phía anh.
Sắc mặt của cặp vợ chồng trẻ khẽ thay đổi, trên mặt lộ rõ vẻ lo lắng, sau đó vẻ lo lắng lập tức biến mất, người đàn ông trợn mắt nói: “Đương nhiên là con của chúng tôi rồi, anh là ai vậy hả?”
“Không, đứa nhỏ này không phải con của mấy người.” Lê Văn Vân lạnh lùng nói: “Manh Manh, gọi cảnh sát! Chỉ cần nói rằng ở đây có người bắt cóc trẻ em là được.”
Ngay sau khi anh vừa dứt lời, toàn bộ cửa hàng rơi vào yên tĩnh.
Bắt cóc trẻ em, lại ở một nơi như Yên Kinh thế này.
“Anh đừng nói nhảm, chúng tôi lại bắt cóc bán con của chính mình ư?” Cô gái ôm đứa nhỏ đứng lên, nhưng sắc mặt của cô ta càng lúc càng căng thẳng.
Lê Văn Vân nhìn cô ta, bình tĩnh nói: “Thứ nhất, không có cặp vợ chồng trẻ nào nửa đêm lại ẵm theo một đứa bé bảy tám tháng tuổi đi ăn thịt nướng cả.”
“Thứ hai, khi tôi hỏi mấy người đây là con của ai, biểu hiện của mấy người rõ ràng là rất bối rối.”
“Thứ ba, cho dù là vợ chồng trẻ tuổi không hiểu chuyện thì khi nửa đêm cũng không thể đưa theo con nhỏ ra ngoài ăn cơm mà lại không mang theo gì cả, thậm chí cả bình sữa cũng không mang theo, xe đẩy cũng không có.”
“Thứ tư, khi đứa trẻ khóc, phải có người nhắc nhở rằng đứa trẻ đang đói, lúc đó mấy người mới chợt nhận ra.”
“Thứ năm, không có người mẹ nào lại bón sữa lạnh cho đứa con còn chưa cai sữa của chính mình cả.”
Khi Lê Văn Vân chỉ ra từng điểm một thì toàn bộ cửa hàng thịt nướng đều yên lặng và mọi người đều nhìn chằm chằm vào cặp vợ chồng trẻ.
Lúc này, trên trán hai người đã toát đầy mồ hôi lạnh.
Ở phía bên kia, Quách Manh Manh đã gọi cảnh sát.
Một lúc sau, cả hai người kia mới lấy lại được bình tĩnh, người đàn ông cười gằn nói: “Nhóc con, muốn chết à?”
Vẻ mặt của anh ta thoáng hiện lên một vẻ độc ác, kế đó người phụ nữ ném đứa trẻ cho Lê Văn Vân, ngay sau đó, cô ta đột ngột đẩy Lê Văn Vân ra, sau đó, hai người bọn họ định chạy trốn ra ngoài.
Lê Văn Vân dùng tay phải đón lấy đứa trẻ, đồng thời nhoài người về phía cái bàn vơ lấy một cái đĩa ném vào đầu người phụ nữ, người đàn ông định bỏ chạy nhưng đã bị mọi người trong nhà hàng thịt nướng nhanh chóng chặn lại.
Khi thấy bọn họ định bỏ chạy, những người khác cũng biết chắc chắn hai người này là bọn buôn người!
Ngay sau đó, người đàn ông cũng đã bị khống chế trên mặt đất.
Cảnh sát đến với tốc độ rất nhanh, ghi lại khẩu cung một cách qua loa, còn Lê Văn Vân sau khi giao đứa bé cho cảnh sát thì thanh toán hóa đơn và cùng Quách Manh Manh bước ra khỏi cửa hàng.
Quách Manh Manh vẫn đang cầm trên tay hai xiên thịt, vừa ăn vừa nói với đôi mắt sáng ngời: “Anh Lê Văn Vân, anh thật tuyệt vời, sao lúc đó anh biết được vậy? Nếu không nhờ có anh thì đứa bé đó thật đáng thương.”
Lê Văn Vân mỉm cười, là Người Gác Đêm, nếu không có khả năng trinh thám này thì quả là quá xoàng xĩnh rồi.
“Ừ, cứ thế này, ngoài việc lúc trước anh cứu em thì chúng ta còn có một kỷ niệm khó quên này nữa.” Dọc đường đi, Quách Manh Manh vui vẻ nói: “Sau này em cũng muốn làm Người Gác Đêm, Người Gác Đêm thật là giỏi.”
“Em ấy à, cứ chăm chỉ học hành và ở nhà đi làm là được rồi.” Lê Văn Vân lại xoa đầu cô ấy nói.
Bởi vì nán lại ở nhà hàng thịt nướng hơi lâu nên khi Lê Văn Vân lái xe chở Quách Manh Manh về nhà đã là mười hai giờ, Quách Manh Manh cũng đã ăn xong xiên que, khi vừa đến cửa thì họ phát hiện Quách Vĩ Thịnh đang lén lút trốn ở đằng kia.
Khi nhìn thấy Lê Văn Vân và Quách Manh Manh xuống xe, anh ta mừng rỡ như điên, vội chạy tới nói: “Chết tiệt, giờ mấy người cũng mới về hả?”
“Anh, sao anh không vào mà lại trốn ở đây vậy? Anh định ăn trộm nhà của chính mình à?” Quách Manh Manh trợn mắt hỏi.
“Thôi đi.” Quách Vĩ Thịnh mắng: “Đừng có xấc láo như thế, sao bây giờ mấy người mới về? Em không sợ mẹ à?”
Quách Manh Manh ưỡn ngực tự hào nói: “Hừ, đương nhiên không sợ, vừa rồi em và anh Lê Văn Vân vừa bắt được một bọn buôn người, đây là chuyện tốt nên em không sợ!”
Trông cô ấy rất tự hào, cứ như thể ban nãy chính cô ấy là người đã bắt được hai tên buôn người và vạch trần bọn chúng vậy.
“Hả?” Quách Vĩ Thịnh sửng sốt một lúc, nhưng rõ ràng anh ta không có hứng thú lắm với chuyện này, anh ta nghiêng người về phía Quách Manh Manh nói: “Manh Manh, mau ngửi đi, trên người anh có mùi rượu không.”
“Đừng đến gần đây, đứng cách xa năm mét cũng còn ngửi được nữa là. Thật kinh tởm, còn có mùi nước hoa của phụ nữ nữa.” Quách Manh Manh nhìn anh ta nói: “Anh à, anh tiêu đời rồi.”
Quách Vĩ Thịnh tái mặt, anh ta vội vàng nhìn Lê Văn Vân nói: “Anh Vân, anh phải cứu tôi. Như vậy đi, tôi sẽ nói với mẹ là tôi và anh đi uống rượu, sau đó không cẩn thận bị dính phải mùi nước hoa trong cửa hàng thịt nướng.”
“Không thành vấn đề.” Lê Văn Vân cười nói: “Nếu mẹ anh tin rằng anh bị dính phải mùi nước hoa trong nhà hàng thịt nướng thì nhất định tôi sẽ không ba hoa gì cả.”
Quách Vĩ Thịnh sững sờ, trên mặt lộ rõ vẻ đau khổ.
Lê Văn Vân cười nói: “Được rồi, tôi sẽ không vào trong với hai người đâu, tôi về trước đây.”
Quách Manh Manh vội vàng gật đầu nói: “Được, anh Lê Văn Vân, anh đừng quên anh đã nói trước khi rời khỏi Yên Kinh sẽ lại dẫn em đi ăn thịt nướng nha.”
Lê Văn Vân vẫy vẫy tay, gật đầu nói: “Anh biết rồi.”