Rõ ràng là Vương Giai Kỳ không thích Tôn Hạo.
Nhưng chuyện như thế này là chuyện của người hai nhà. Về phía nhà họ Vương, cũng hy vọng Vương Giai Kỳ có thể có một mái ấm tốt!
Vì vậy, nhà họ Tôn, dù xét về địa vị hay năng lực bản thân của Tôn Hạo, quả thực đều xứng với Vương Giai Kỳ.
Điều quan trọng nhất là trong tương lai, Tôn Hạo gần như chắc chắn trở thành người thừa kế của nhà họ Tôn. Gia nghiệp của nhà họ Tôn cuối cùng sẽ rơi vào tay của Tôn Hạo.
Bởi vì Tôn Lương không thích tranh giành những thứ này. Anh ta chỉ thích làm một tên ăn chơi trác táng, cũng không có khả năng đó.
Sau này, khi Vương Giai Kỳ gả qua đó, địa vị của cô ấy trong nhà họ Tôn tất nhiên là vô cùng cao. Hai gia đình cũng có thể coi là môn đăng hộ đối.
Mặc dù Vương Giai Kỳ không thích anh ta, nhưng có đôi khi, việc kết hôn của những đứa trẻ nhà quyền quý thường không phải là điều mà bản thân có thể quyết định.
Cô ấy tức giận đến mức nhảy dựng lên, nhưng bên trong ánh mắt nhiều hơn là một loại cảm giác bất đắc dĩ.
“Haiz!” Trần Mỹ Huyên thở dài một hơi.
Bà ấy từng vào sâu trong nhà phú hào nên biết rõ sự bất đắc dĩ bên trong nhà đó. Nhưng bà ấy không thể nói gì khác, kể cả Lê Văn Vân cũng chẳng thể nói được gì. Dù sao đây cũng là chuyện của gia đình họ, anh và Vương Giai Kỳ chỉ xem như là bạn bè. Nếu Vương Giai Kỳ là bạn gái của anh thì đó lại là chuyện khác.
“Cô không muốn gả à?” Anh hỏi.
“Không gả. Tôi không thích Tôn Hạo, con người anh ta mạnh mẽ lại cứng nhắc nữa.” Vương Giai Kỳ đạp cửa.
“Cô đã từng nói với người trong nhà chưa?” Lê Văn Vân hỏi.
“Nói rồi, nhưng bố mẹ tôi không chịu.” Vương Giai Kỳ bất đắc dĩ nói: “Bọn họ chết sống muốn tôi gả cho Tôn Hạo, tôi cũng không còn cách nào khác. Tôi sắp phiền chết đi rồi."
“Từng đấu tranh chưa?” Lê Văn Vân lại hỏi.
Vương Giai Kỳ bỗng chốc sững sờ!
Đấu tranh? Đấu tranh như thế nào?
Trên thực tế, mặc dù trong lòng cô ấy không muốn gả, nhưng trong tiềm thức cô ấy đã chọn cách chấp nhận số phận của mình. Cô ấy cũng quen biết rất nhiều phụ nữ xuất thân từ nhà hào phú đã gả cho một người đàn ông mà họ không thích!
Cô ấy gả vào nhà họ Tôn, đối với nhà họ Lý mà nói, về phương diện làm ăn sẽ hình thành mối quan hệ hợp tác bền chặt với nhà họ Tôn. Đây là điều tốt cho sự phát triển của gia tộc, là một chuyện tốt.
Cho nên đối với cô ấy mà nói, cô ấy cũng không nghĩ tới chuyện đấu tranh, nhiều nhất chỉ nói ở ngoài miệng một chút mà thôi.
Lúc này Lê Văn Vân đột nhiên nhắc tới chuyện này khiến cô ấy có hơi lấy làm lạ, dường như nhất thời rơi vào trạng thái rối bời.
"Thôi bỏ đi, đi vào trước đi, dù thế nào đi chăng nữa thì tôi cũng không gả." Vương Giai Kỳ bĩu môi nói: "Bữa cơm đã chuẩn bị xong, nhưng tôi còn phải ăn cơm với đám người Tôn Hạo. Ông nội của tôi cũng đến đây rồi."
Lê Văn Vân gật đầu. Bọn họ bước vào bên trong biệt thự, đi qua khu vườn nhỏ trước biệt thự, đến lối vào của biệt thự.
Biệt thự rất lớn, chỗ ăn uống cũng vậy, có một bàn dài đầy đồ ăn, hai bên bàn dài có rất nhiều người đã ngồi đó.
Lâm Bình, vợ chồng Vương Húc, Trần Hi. Ngồi ở phía bên kia là Tôn Hạo và một cặp phụ nữ trung niên, ở bên cạnh bày không ít đồ. Tôn Hạo cầm thứ gì đó giới thiệu cho Vương Húc, Vương Húc cười đến mức chẳng thể ngậm miệng lại!
Mặc dù con gái của mình không thích, nhưng ông ta quả thực vô cùng hài lòng với con rể Tôn Hạo này!
Trẻ tuổi có năng lực, là người thừa kế tương lai của nhà họ Tôn, ông ta không có vấn đề gì để không thích.
Ngoài những người này ra, trên ghế chính còn có một người đàn ông trung niên đang ngồi.
“Đây là ông nội của tôi. Sao, còn trẻ đúng không?” Vương Giai Kỳ nói với Lê Văn Vân.
Lê Văn Vân cũng rất ngạc nhiên. Ông nội của Vương Giai Kỳ, Lê Văn Vân đoán chắc ông ấy thế nào cũng đã ngoài bảy mươi tuổi, nhưng dáng vẻ của ông ấy nhiều nhất cũng chỉ như năm mươi.
Rõ ràng, về mặt dưỡng sinh và bảo dưỡng, ông ấy thực hiện khá là xuất sắc.
Nhìn thấy Vương Giai Kỳ đưa Lê Văn Vân và Trần Mỹ Huyên bước vào, vẻ mặt Lâm Bình thay đổi, nhanh chóng đứng dậy nói: "Lê Văn Vân đến rồi à, mau ngồi mau ngồi đi!"
Vẻ mặt Tôn Hạo hơi thay đổi, hiển nhiên anh ta không ngờ Lê Văn Vân lại xuất hiện ở chỗ này. Sau khi anh ta đưa đồ cho Vương Húc xong liền kéo ghế bên cạnh ra ngồi xuống.
Lê Văn Vân và Trần Mỹ Huyên cũng ngồi xuống. Vương Húc nhìn Trần Mỹ Huyên hỏi: "Chủ tịch Trần, đàm phán với nhà họ Lý thế nào rồi?"
"Không đàm phán thành công. Chúng tôi dự định tự phát triển nó rồi." Trần Mỹ Huyên nói: "Lười nói chuyện với bọn họ."
Vương Húc sửng sốt một chút, liếc mắt nhìn thoáng qua Lê Văn Vân bên cạnh. Sau khi biết thân phận của Lê Văn Vân thì không nói gì nữa.
Đúng vậy, nhà họ Lý rất hùng mạnh, nhưng có Người Gác Đêm số 0 làm chỗ dựa, Trần Mỹ Huyên quả thật không cần sợ hãi gì.
Ông ta mỉm cười, nhìn về phía Lê Văn Vân nói: "Lê Văn Vân, chuyện trước đó của Giai Kỳ phải cảm ơn cậu rồi. Đến đây, để tôi giới thiệu với cậu một chút."
Nói xong, ông ta duỗi tay ra nói: "Đây là ông nội của Giai Kỳ, Vương Quốc Thịnh."
Trên thực tế, kể từ khi Lê Văn Vân tiến vào, Vương Quốc Thịnh đã luôn đánh giá Lê Văn Vân. Trong ánh mắt của ông ta mang theo ba phần kinh ngạc, ba phần tán thành và bốn phần hưng phấn. Xem ra, nếu không có nhiều người như vậy, ông ta đã muốn đứng lên luận bàn một chút với Lê Văn Vân rồi.
“Xin chào!” Ông ta ôm quyền với Lê Văn Vân, giọng nói vang như chuông.
“Xin chào!” Lê Văn Vân mỉm cười nói.
Vương Quốc Thịnh thì anh biết. Đó là một người si mê võ nghệ. Khi còn trẻ, thiên phú cũng vô cùng không tệ, nhưng khi nhà họ Vương đến thế hệ của Vương Quốc Thịnh, có vài người cũng không quá ganh đua tiến tới. Cuối cùng Vương Quốc Thịnh không còn cách nào khác, bắt đầu kinh doanh sản nghiệp, chuyện luyện võ cũng bị xao nhãng.
Đợi sau khi Vương Húc được bồi dưỡng ra, ông ta nhanh chóng truyền lại cơ nghiệp của nhà họ Vương cho Vương Húc, sau đó tiếp tục luyện tập võ nghệ.
Ông ta đã đạt đến đỉnh cấp đã nhiều năm rồi. Về phần đến hiện tại là cấp bậc gì thì khó nói lắm. Dù sao cũng không xuất hiện trong Thiên bảng.
Đương nhiên, Lê Văn Vân cũng biết rõ những người như Vương Quốc Thịnh cư ngụ trên mặt đất, bọn họ bình thường hoạt động trong thành phố, rất ít tiếp xúc với thế giới ngầm, thậm chí là chẳng mấy khi tiếp xúc. Người như vậy, mặc dù cường thịnh trở lại thì cũng rất ít khi ra tay, không được thống kê trên Thiên bảng cũng là chuyện bình thường.
Lúc này, Vương Húc lại nói: "Đây là Tôn Hạo. Trước đó hẳn là cậu đã từng gặp một lần, ở mở tiệc chiêu đãi do Quách Khải Thụy mở."
“Biết, còn rất quen thuộc nữa.” Tôn Hạo cười nói: “Lúc trước có chút hiểu lầm, nhưng bây giờ đều đã qua rồi.”
“Người trẻ tuổi, có một chút hiểu lầm là chuyện bình thường.” Vương Húc nói: “Ồ, đúng rồi, cậu ấy là chồng chưa cưới của Giai Kỳ, hôm nay đến để cầu hôn. Tôi và mẹ Giai Kỳ đều...”
“Bố!” Lúc này Vương Giai Kỳ vội nói: “Con nói rồi, con không thích Tôn Hạo, con sẽ không kết hôn!"
Lông mày Vương Húc nhíu lại, ông ta nhìn thoáng qua Vương Giai Kỳ nói: "Giai Kỳ, đây không phải là nơi cho con khóc lóc om sòm!"
Mẹ của Tôn Hạo mỉm cười nói: "Không sao, chúng tôi thích con dâu hoạt bát một chút. Giai Kỳ, bác biết, cháu và Hạo Hạo không có tình cảm gì. Đó là bởi vì các cháu không gặp nhau nhiều, cháu không hài lòng về Hạo Hạo, nhưng Hạo Hạo nhà các bác rất xuất sắc, có rất nhiều cô gái theo đuổi nó lắm. Nếu cháu tiếp xúc với nó nhiều hơn, nhất định cũng sẽ thích thằng bé."
Rõ ràng, bố mẹ của Tôn Hạo khá hài lòng về cậu con trai của mình.
Vương Giai Kỳ bĩu môi nói: "Có nhiều người thích anh ta như vậy thì bà để anh ta đi hỏi cưới họ đi. Tôi không thích anh ta. Dù sao tôi cũng không gả cho anh ta, trừ phi tôi chết rồi!"
“Giai Kỳ!” Vương Húc đột nhiên đập đũa xuống bàn nói: “Con đừng có quá đáng!"
“Con quá đáng cái gì, con quá đáng cái gì hả? Con muốn gả cho người con thích cũng không thể sao?” Vương Giai Kỳ nói: “Bố muốn con sống với người mà con không thích cả đời sao? Hơn nữa con cũng có người mình thích rồi, con không gả chính là không gả!"
Tôn Hạo liếc Lê Văn Vân một cái, sau đó ngẩng đầu nói: "Giai Kỳ, em đừng nóng giận, chúng ta nói chuyện đi!"
“Không có gì để nói hết.” Vương Giai Kỳ nói: “Tôn Hạo, tôi sẽ không gả cho anh. Hơn nữa, anh hoàn toàn không giống như anh biểu hiện chút nào cả. Tôi biết anh là người như thế nào!”
Thần sắc Tôn Hạo thay đổi. Anh ta liếc mắt nhìn Lê Văn Vân một cái, híp mắt nói: "Vậy em hãy nói cho anh biết xem người em thích là ai, sau này anh sẽ cư xử theo hướng của anh ta, không phải là được rồi sao?"
Tròng mắt Vương Giai Kỳ chuyển động.
Trái tim Lê Văn Vân đập dữ dội, anh cảm thấy cô gái này chỉ vì không muốn gả nên bịa đại một lý do mà thôi.
Lê Văn Vân ho khan một tiếng, đặt chiếc đũa trong tay xuống, nhìn Vương Húc nói: "Tổng giám đốc Vương, trong nhà các ông đã có chuyện, tôi về trước đây. Lời cảm ơn tôi đã nhận. Tôi chỉ cố chút sức mọn mà thôi, không cần để ở trong lòng."
Anh có chút lo lắng Vương Giai Kỳ không tìm được ai mà nói thích anh. Anh không muốn chịu cái nồi đen này đâu!
“Bữa cơm hôm nay không phải để các người làm thân, mà là để cảm ơn Lê Văn Vân.” Ngay lúc này, Vương Quốc Thịnh nhẹ giọng lên tiếng.