“Xin lỗi, tôi không thiếu tiền.” Khi người phụ nữ trung niên kia nghe được lời của Lê Văn Vân thì trong mắt lộ rõ vẻ chán ghét, lập tức từ chối.
Lê Văn Vân sững sờ.
Sau đó trái tim lập tức chùng xuống.
Có thể nhìn ra được, các nhân viên của Tam Hợp Lâu này dường như vẫn vô cùng tín nhiệm vào ông chủ của bọn họ.
“Được rồi.” Lê Văn Vân ngượng ngùng nói: “Là tôi đã mạo muội đến bà rồi. Quả thật tôi không có ý mạo phạm bà, chỉ là vô cùng muốn đến thăm hỏi ông chủ của các người là ngài Minh Sùng một chút, cho nên mới đưa ra kiến nghị như vậy.”
Nhìn thấy thái độ thành khẩn của Lê Văn Vân, người phụ nữ trung niên kia cũng không tức giận nữa, chỉ ôn tồn nói: "Cậu nhóc, tôi thấy con người cậu cũng không xấu, nhưng việc gặp ông chủ nhà chúng tôi thì hay là thôi đi. Tính tình của ông chủ nhà chúng tôi có chút cổ quái, không quá muốn tiếp xúc với mọi người. Cho dù là chúng tôi thì cũng đã mười ngày rưỡi không gặp mặt cậu ấy rồi, huống chi là nói chuyện, lại càng đừng nói là cậu!”
Lê Văn Vân ngơ ngác hỏi: "Vậy thì ai là người trả thu nhập và tiền lương cho nhà hàng của các người?"
"Quản lý của chúng tôi đấy. Nhưng quản lý của chúng tôi và ông chủ cũng không nói chuyện nhiều. Bình thường là cậu ta lập hóa đơn, sau đó đưa cho ông chủ xem một chút là được. Không có vấn đề gì thì ông chủ cũng không hỏi quá nhiều." Người phụ nữ trung niên nói: "Cho nên, muốn gặp ông chủ một chút là chuyện tương đối khó khăn. Hay là cậu thôi đi, trở về đi!"
Lê Văn Vân cau mày!
Quá trình đến thăm hỏi Minh Sùng khó khăn hơn anh tưởng tượng rất nhiều.
“Lê Văn Vân?” Đúng lúc này, một giọng nói hơi nghi ngờ vang lên bên tai Lê Văn Vân.
Lê Văn Vân nghi ngờ quay lại thì phát hiện đằng sau mình có một người đàn ông mặc trang phục đầu bếp đang đứng đó. Trông ông ấy trung tuổi, đang cầm một cái bát lớn ở đằng kia. Ông ấy nhìn Lê Văn Vân quay lại, thần sắc vui vẻ nói: "Đúng là anh!"
Lê Văn Vân cũng nhớ người trước mặt mình là ai rồi.
Tần Hoa!
Lúc trước khi ở Giang Thành, trong một con hẻm, Đỗ Tịch Tịch đưa Lê Văn Vân đến một nơi dùng bữa. Anh còn nhờ Phạm Nhược Tuyết giúp đỡ Từ đại sư chữa trị cánh tay. Và Tần Hoa này chính là học trò của Từ đại sư.
“Sao anh lại tới Yên Kinh rồi?” Tần Hoa hồ nghi nhìn Lê Văn Vân nói: “Anh không biết chứ, từ lần trước khi anh chữa thương cho sư phụ tôi, hiện tại sư phụ của tôi có thể bắt nồi nấu ăn lại rồi, đây chính là giấc mơ của ông ấy. Chúng tôi rất biết ơn anh, chỉ là sau đó chúng tôi đến gặp ông Đỗ Thương Bắc thì ông ấy nói anh đã đến Lâm Hải rồi. Thế nên vẫn không có cách nào để giáp mặt cảm ơn!"
Lê Văn Vân yên lặng.
Anh nhìn quần áo trên người Tần Hoa, nghi ngờ hỏi: "Hiện tại ông... đang làm việc ở đây à?"
Tần Hoa gật đầu nói: "Ừm, Tam Hợp Lâu này là do sư thúc của chúng tôi mở, cũng chính là sư đệ của sư phụ của tôi. Hiện tại sư phụ của tôi và tôi đều bị anh ấy kéo đến đây làm việc rồi."
Trong lòng Lê Văn Vân khẽ động, buồn ngủ gặp gối đầu rồ. Anh không ngờ lại gặp được người quen ở đây.
Nếu như Từ đại sư biết Minh Sùng này, thông qua tầng quan hệ này, cơ hội bản thân mình gặp được Minh Sùng sẽ lớn hơn rất nhiều rồi.
Tần Hoa nhìn Lê Văn Vân hỏi: "Anh tới đây để ăn cơm à? Anh muốn gọi món gì thì gọi đi, tôi đi bảo sư phụ đích thân làm cho anh, miễn phí!"
Lê Văn Vân xua tay nói: "Không cần, Tần Hoa, thật ra tôi đến đây chủ yếu là muốn thăm hỏi sư thúc của ông một chút, cũng chính là ông chủ của Tam Hợp Lâu, Minh Sùng."
Thần sắc của Tần Hoa hơi sững sờ, sau đó ông ấy cau mày nói: "Sư thúc này của tôi có tính cách khá quái gở, cũng có chút kiêu ngạo, rất ít giao tiếp với mọi người. Ngoại trừ sư phụ của tôi, anh ấy cũng không quan tâm đến tôi lắm."
Nói tới đây, ông ấy trầm ngâm nói: "Như vậy đi, tôi đi hỏi sư phụ của tôi một chút, sư phụ của tôi nhất định sẽ sẵn sàng giúp anh. Sư thúc đó của tôi, cũng chỉ trao đổi một chút với sư phụ của tôi. Những người khác thì anh ấy quả thật không thường gặp, tính tình quái gở thật sự."
Lê Văn Vân gật đầu nói: "Được, vậy phiền ông rồi."
“Được, vậy tôi ra phòng bếp sau tìm sư phụ một chút.” Tần Hoa cười nói.
Chờ cho ông ấy rời đi, trong lòng Lê Văn Vân thoáng thở phào nhẹ nhõm một hơi, sau đó kéo ghế ngồi xuống.
Anh đang ở lầu một. Lúc này trên lầu có mấy người, bọn họ đi từ trên lầu xuống. Lê Văn Vân nhìn thoáng qua, hơi nhíu mày.
Người đứng đầu là Lý Thiên Vũ, Tạ Vân và người đàn ông béo trước đó cũng ở trong đám đông, ngoài ra còn có một người phụ nữ đang nắm lấy cánh tay của người đàn ông béo.
Thời điểm Lê Văn Vân chú ý tới bọn họ, bọn họ cũng nhìn thấy Lê Văn Vân. Sắc mặt của Lý Thiên Vũ tức khắc sa sầm, anh ta tối sầm mặt đi về phía Lê Văn Vân, nhìn Lê Văn Vân từ trên cao xuống, trong mắt tràn đầy tia sáng lạnh.
Bị người ta nhìn như vậy quả thực có chút không thoải mái. Lê Văn Vân thản nhiên liếc anh ta một cái, nói: "Có chuyện gì sao?"
“Lê Văn Vân, mày có gan thì đi ra theo tao.” Lý Thiên Vũ nghiến răng nghiến lợi nói.
"Sao? Hôm qua Lý Đạo Nhiên bị tôi tát vào mặt ở nhà anh, anh rất khó chịu à?" Lê Văn Vân hỏi: "Tôi đi ra ngoài thì có thể làm gì nào? Lại cho anh thêm hai bạt tai nữa thì Lý Đạo Nhiên cũng không phải là đối thủ của tôi. Anh... quá yếu! Chỗ nào mát thì ra chỗ đó chơi đi!"
"Lê Văn Vân, lai lịch của mày chẳng mấy chốc đều sẽ bị tao điều tra ra. Mày không vẻ vang được mấy ngày nữa đâu. Đến lúc đó tao sẽ khiến cho mày sống không bằng chết!" Lý Thiên Vũ cắn răng nói: "Ồ, đúng rồi, còn có Long Nhã Lâm. Tao nói cho mày biết, Long Nhã Lâm sớm hay muộn cũng sẽ gả vào nhà họ Lý. Một con chó như mày không đủ tư cách đứng ở bên cạnh cô ấy."
“Haiz!” Lê Văn Vân thở dài một hơi nói: “Tôi không đủ tư cách đứng ở bên cạnh cô ấy, nhưng cô ấy luôn muốn đến gần tôi, tôi cũng rất phiền mà. Ngày hôm qua mời tôi ăn cơm, hôm nay lại muốn mời tôi ăn cơm, tôi cũng từ chối nhiều lần lắm rồi. Còn nữa, ông cụ Long cũng vậy, ngày hôm qua ở nhà anh còn làm việc giúp tôi nữa chứ."
Lời nói của Lê Văn Vân gần như làm cho mũi của Lý Thiên Vũ tức đến nỗi cong lên.
Tại quầy, người đàn ông mập mạp đang tính tiền. Tạ Vân hỏi: "Có phải Lê Văn Vân kia ăn cơm ở chỗ các người không? Các người cần phải cẩn thận, tên này là một kẻ bần cùng, đừng để anh ta quỵt tiền."
Người phụ nữ trung niên nhìn thoáng qua đám người Tạ Vân, thần sắc bình tĩnh nói: "Không phải, cậu ấy tới tìm ông chủ của chúng tôi, nói là tìm ông chủ chúng tôi có chuyện."
Nghe nói như thế, Tạ Vân cười nhạo một tiếng. Anh ta quay đầu nhìn Lê Văn Vân và nói: "Lê Văn Vân, chỉ dựa vào mày mà cũng muốn tìm đến ông chủ của Tam Hợp Lâu à? Mày có biết ông chủ của Tam Hợp Lâu là ai không? Chính là người mà những ông lớn của Yên Kinh muốn gặp nhưng anh ấy cũng không nể tình. Người như mày thì có tư cách gì gặp mặt anh ấy!”
“Sao anh biết là tôi không có tư cách?” Lê Văn Vân khẽ cười một tiếng nói.
“Đừng giả vờ nữa, lai lịch của mày bọn tao đã điều tra rõ rành rành rồi.” Lý Thiên Vũ nói với vẻ chế nhạo: “Mày là người của chi thứ của nhà họ Lê, mười tám tuổi bị Lê Trung Hằng hãm hại bỏ tù, bị giam mấy năm trong ngục giam, sau đó ra tù thì không dám về Lâm Hải, chạy đến Giang Thành, ở lại trong bệnh viện Giang Thành mấy tháng. Trong lúc đó có một người tên là Nguyễn Sơn Nhạc đã cho mày chi phí chữa bệnh."
“Sau đó, mày cưới con gái của Nguyễn Sơn Nhạc Nguyễn Vũ Đồng làm vợ.” Lý Thiên Vũ nói: “Sau nữa, Lôi Bân muốn đối phó với nhà họ Lê, tìm gặp mày và đưa cho mày một tấm thẻ kim cương của Ngân hàng Tân Hải, rồi mày mua một công ty tên là Thịnh Thế. Sau khi ly hôn với Nguyễn Vũ Đồng thì trở về Lâm Hải."
"Nhiều nhất mày chỉ là học võ mấy năm trong tù mà thôi. Có lẽ thiên phú của mày không tệ, nhưng trước mặt bọn tao, mày không là gì cả."
Lê Văn Vân ngẩn ra, không ngờ tốc độ của nhà họ Lý này lại nhanh như vậy.
"Anh nói sao lại y như thật vậy? Anh nhìn thấy không?" Lê Văn Vân cười khẽ nói.
"Đừng giả vờ, mười phần cũng đúng tám, chín phần." Lý Thiên Vũ cười khẩy nói: "Chỉ với người như mày, ngài Minh Sùng sẽ gặp mày sao? Cho dù ông nội của tao muốn gặp ngài Minh Sùng thì cũng không có khả năng nhiều. Chỉ dựa vào mày..."
Đúng lúc này, hướng phòng bếp, Tần Hoa chạy ra nói: "Lê Văn Vân, mau tới đây, sư thúc tôi bằng lòng gặp anh rồi!"