Dù gì Trần Hi cũng chỉ là một đứa trẻ, dù Trần Mỹ Huyên gặp một số rắc rối trong gia đình nhưng bà ấy vẫn bảo vệ Trần Hi rất tốt.
Bởi vậy khi Trần Hi đối mặt với loại chuyện này, cô ấy hơi hoang mang lo sợ, khi Lê Văn Vân nói như vậy thì đương nhiên cô ấy chọn tin Lê Văn Vân.
“Đi thôi!” Lê Văn Vân nhìn cô ấy cười cười.
“Tôi kêu anh tôi đi thẳng đến nhà họ Lý nha?”
Lê Văn Vân gật đầu nói: “Ừ, cứ kêu anh trai cô đến đó là được. Sau khi đến nơi, bảo anh ta liên lạc với Hoàng Gia Gia, đến lúc đó tôi sẽ nói cho họ biết cần phải làm gì.”
Vương Giai Kỳ gật đầu nói: “Được, tôi sẽ lập tức gọi điện cho anh trai.”
Lê Văn Vân và Trần Hi bước ra khỏi phòng, Long Nhã Lâm vẫn đang gọi điện thoại cho Long Ưng Đài ở đằng kia, cô ấy ngồi xổm trên mặt đất không ngừng lau nước mắt. Thấy Lê Văn Vân và Trần Hi bước ra, cô ấy hơi ngẩn người, vội vàng quay người đi như thể không muốn Lê Văn Vân nhìn thấy dáng vẻ yếu đuối của mình.
Đúng vậy, cô ấy đã trả được mối thâm thù rồi, ban nãy vì hai mươi cái xác trước mặt mà tâm trạng hơi kích động nên vẫn chưa có cảm giác vui mừng của người đã báo được thù.
Lúc này, sau khi gọi điện thoại cho Long Ưng Đài, cảm giác ấy lại trào dâng lên khiến cô ấy không kiềm lòng được.
Lê Văn Vân cũng không quan tâm lắm khi nhìn thấy dáng vẻ của cô ấy, anh rút chìa khóa xe ra, bấm nút rồi đưa Trần Hi lên xe!
Lúc này đã hơn ba giờ chiều.
Sau khi lên xe, Lê Văn Vân lấy điện thoại di động ra gọi cho Hoàng Gia Gia.
Rất nhanh đầu bên kia điện thoại đã kết nối, giọng nói nịnh nọt của Hoàng Gia Gia vang lên: “A lô, anh Vân hả, có gì dặn dò ạ?”
Lê Văn Vân ngẩn người rồi phì cười nói: “Cậu có quen thân với người nhà họ Lý không?”
“Không quen!” Hoàng Gia Gia nói: “Em không thể chơi nổi với cháu trai nhà họ Lý, cả một đám lúc nào cũng giả bộ ta đây, làm như giỏi lắm vậy đó, nhìn đã muốn đánh rồi.”
“Vậy thì cho cậu cơ hội đánh bọn họ, cậu dám không?” Lê Văn Vân cười hỏi.
“Hả?” Hoàng Gia Gia hắng giọng rồi nói: “Chuyện này vẫn thôi đi, đám người của nhà đó ít nhiều cũng đều luyện võ, em đánh không lại đâu. Má ơi, không phải anh đã làm gì đám người họ Lý đó rồi chứ?”
Lê Văn Vân khởi động xe, cười nói: “Cũng không thể nói như vậy, nhưng... cậu cứ đến cổng nhà họ Lý trước đi.”
“Vậy thì được.” Hoàng Gia Gia nói: “Nếu như anh muốn, em sẽ cùng anh cho họ một trận. Dù sao nếu là anh cầm đầu thì ông nội em sẽ không nói gì đâu, cùng lắm thì ông nội lau dọn bãi chiến trường cho chúng ta là được. Em đã ngứa mắt với đám con cháu nhà họ Lý từ lâu rồi.”
Lê Văn Vân yên lặng, sau đó cúp điện thoại.
Vào thời điểm này, tình hình giao thông của Yên Kinh cũng không tệ lắm, mất khoảng nửa tiếng đồng hồ bọn họ đã dừng lại trước một tòa biệt thự to lớn ở trung tâm thành phố Yên Kinh.
Phải công nhận nhà họ Lý này thực sự rất giàu có, vừa nhìn đã thấy ngôi nhà này thật khổng lồ, ở một mức độ nào đó nó giống như một biểu tượng của Yên Kinh rồi.
Ở một nơi tấc đất tấc vàng như Yên Kinh, càng ở trung tâm thì giá càng cao, riêng toà nhà của dòng họ Lý cũng đã có giá trị mười mấy triệu tệ, thậm chí còn cao hơn.
Sau khi xuống xe, từ xa Lê Văn Vân đã nhìn thấy xe của Hoàng Gia Gia, anh ta cũng đã nhìn thấy Lê Văn Vân nên vội vàng xuống xe.
Anh ta nhảy đến bên cạnh Lê Văn Vân, sau khi đánh giá qua một lượt Trần Hi, anh ta khều khều vai Lê Văn Vân nói: “Này này, anh Vân, hèn gì anh không thèm đi chơi với tụi em, thì ra là bên cạnh có người đẹp. Cứ hết người này đến người khác, lần này lại đổi người mới à?”
Lê Văn Vân suýt chút nữa đã đá bay tên này ra ngoài, nói nhảm gì vậy chứ?
Mà khuôn mặt xinh đẹp của Trần Hi hơi đỏ lên.
“Cậu đừng có lắm mồm nữa.” Lê Văn Vân nói: “Đi thôi, vào nhà họ Lý với tôi.”
Khóe miệng Hoàng Gia Gia hơi giật giật nói: “Anh Vân, em tưởng anh kêu em đánh lén bọn họ ở bên ngoài, đánh một trận rồi bỏ chạy. Giờ anh lại đuổi giết đến tận trong nhà của người ta thì hơi quá đáng rồi đấy. Những người của nhà họ Lý đó ai cũng đều biết võ hết, họ rất mạnh đấy.”
Lê Văn Vân lẳng lặng nói: “Là cứu người. Để tôi giới thiệu với cậu, đây là Trần Hi, cô ấy là con gái của Lý Hàng, mẹ cô ấy tên là Trần Mỹ Huyên, hiện tại bà ấy đã bị nhà họ Lý bắt đi rồi.”
“Cô là con gái của Lý Hàng ư.” Hoàng Gia Gia ngạc nhiên liếc nhìn Trần Hi rồi hỏi.
Rõ ràng anh ta cũng đã từng nghe qua một số giai thoại về Lý Hàng.
Dù sao giới nhà giàu ở Yên Kinh cũng không nhiều lắm, nhiều chuyện một chút là biết ngay thôi.
Lê Văn Vân gật đầu, kể tóm tắt lại mọi chuyện cho Hoàng Gia Gia nghe, anh ta nghe xong liền gật đầu nói: “Thì ra là như vậy, Lý Hàng này thật sự không phải người mà. Được, chúng ta vào trong đi.”
Trong khi họ đang nói chuyện, có vài người canh cửa nhà họ Lý đi ra.
Là dòng họ đứng đầu cả nước, bản thân họ cũng thuê rất nhiều vệ sĩ, có người trong số đó đã nhận ra Trần Hi và Hoàng Gia Gia, một người nhanh chóng nói: “Mau vào trong thông báo cho họ biết Trần Hi đã dẫn người đến đây, còn dẫn theo Hoàng Gia Gia và một người không biết là ai.”
Trong bốn người đứng ở cửa, có một người vội chạy nhanh vào bên trong.
Lúc này, Lê Văn Vân và Hoàng Gia Gia vừa tới gần, hai người trong số đó đưa tay ra chặn đường, một người lạnh lùng nói: “Hoàng Gia Gia, hôm nay nhà họ Lý không tiếp khách, mời đi về cho ạ.”
Lê Văn Vân ngẩng đầu, liếc nhìn hai người rồi bình tĩnh nói: “Đây là con gái của Lý Hàng, Lý Hàng là người nhà họ Lý, hiện tại mẹ cô ấy đã bị nhà họ Lý của mấy người bắt giữ, chúng tôi tới để tìm người.”
“Xin lỗi!” Người đàn ông kia lạnh lùng nói.
“Ê, cha nội mày, dám cản đường tao à?” Hoàng Gia Gia điên tiết.
Lúc này ngoài cửa có một người đi ra, đó chính là Tạ Vân, khi nhìn thấy đám người Lê Văn Vân, anh ta cũng hơi sững sờ.
Có lẽ anh ta theo Lý Thiên Vũ đến nhà họ Lý chơi.
Nhìn thấy Lê Văn Vân, anh ta cười khẩy rồi nhìn Lê Văn Vân và Trần Hi từ đầu đến chân, cuối cùng đưa mắt nhìn Lê Văn Vân và nói: “Lê Văn Vân, cổng lớn nhà họ Lý không phải là nơi mà người như anh vào được đâu.”
Sau khi nói xong, anh ta nhìn Hoàng Gia Gia nói: “Hoàng Gia Gia, Lê Văn Vân này chỉ là một tên nhà quê, không có tư cách chơi với anh, tốt nhất là anh…”
Anh ta mới nói được nửa chừng, Hoàng Gia Gia đã lao lên đập vào đầu anh ta.
Bốp!
Hành động này khiến Lê Văn Vân sững sờ trong giây lát.
Anh nhìn Tạ Vân, khóe miệng khẽ giật. Lần này, anh nhìn mà còn thấy đau thay anh ta.
“Con mẹ nó, một tên ngốc như anh mà có tư cách gì bình luận anh Vân hả? Anh còn lèm bèm thêm một câu nữa, có tin tôi đánh chết anh không?” Hoàng gia Gia chửi ầm ĩ.
Tạ Vân bị đấm đến mức hoa cả mắt, anh ta liếc mắt nhìn Hoàng Gia Gia mà muốn nổi điên lên.
Quả thật Hoàng Gia Gia là thứ không thể chọc vào được.
Đồng thời, trong đầu anh ta cũng thấy khó hiểu, tại sao Hoàng Gia Gia lại khách sáo với Lê Văn Vân như vậy chứ.
“Hoàng Gia Gia, anh đừng quá đáng.” Anh ta không dám đánh trả, cuối cùng chỉ cắn răng nói một câu.
Hoàng Gia Gia khinh thường nhìn anh ta nói: “Tôi quá đáng đấy, thì sao hả? Cắn tôi à? Thằng ngốc như anh mà còn đòi thể diện à?”
“Tôi...” Khuôn mặt Tạ Vân đỏ bừng vì tức giận, anh ta nghiến răng quay vào bên trong, chắc là đi tìm viện binh.
Nhìn thấy anh ta đi vào, Hoàng Gia Gia chẳng thèm quan tâm.
Hoàng Gia Gia là một tay ăn chơi trác táng, bắt nạt kẻ yếu chính là sở trường của anh ta, anh ta nghĩ Tạ Vân sẽ chẳng dám làm gì mình. Lúc này anh ta nhìn về phía mấy người gác cổng nói: “Mau cút xéo cho ông, đừng ở đây chặn đường ông mày, nếu không tao sẽ nện cho chúng mày một trận.”
Nói xong anh ta dẫn theo Lê Văn Vân nghênh ngang đi vào bên trong nhà họ Lý.
Những người gác cổng muốn ngăn cản nhưng không dám.
Hoàng Gia Gia rất nổi tiếng ở bên ngoài, đúng thật là anh ta dám ra tay với họ lắm. Đánh trả ư, họ không dám. Bởi vậy họ chỉ đành trơ mắt nhìn Hoàng Gia gia dẫn hai người Lê Văn Vân và Trần Hi đi vào bên trong nhà họ Lý.