Sau khi bị đưa vào, phía sau Lê Văn Vân có tiếng đóng cửa vang lên.
Cùng lúc tấm khăn bịt mắt được gỡ bỏ, Lê Văn Vân chớp mắt!
Trong sân này có mấy ngọn đèn nên anh có thể nhìn thấy rõ ràng dáng vẻ của mọi người.
“Ôi, còn có thu hoạch bất ngờ nữa này!” Lê Văn Vân hớn hở nói.
Anh không ngờ rằng Hầu Diệu Trần và Liễu Vân Sơn cũng ở đây.
Anh vẫn luôn muốn tìm Hầu Diệu Trần gây rối nhưng vì nhiều nguyên nhân mà cuối cùng không thể thành công, không ngờ lần này chính Hầu Diệu Trần lại chủ động dâng tới tận cửa.
“Em trông chừng cô ta cho kỹ, anh đi lên trước xem!” Phía sau, Phùng Cảnh Thiên nói với Phùng Tịnh Vũ.
Sau đó anh ta không còn đứng bên cạnh Long Nhã Lâm nữa mà đi lên phía trước, xuyên qua đám người Phùng Vĩ rồi bước đến chỗ Lê Văn Vân, giơ tay lên vỗ vào mặt Lê Văn Vân rồi nói: “Thằng nhóc, không phải mày ngông cuồng lắm sao? Có nhìn thấy vết thương trên mặt tao không? Hôm nay tao sẽ trả lại cho mày gấp trăm lần.”
Lê Văn Vân nhíu mày, anh đã nhìn thấy Long Nhã Lâm, thấy cô ấy không có chuyện gì mới yên tâm thở phào nhẹ nhõm.
Khi Long Nhã Lâm nhìn thấy Lê Văn Vân, vẻ mặt của cô ấy hơi thay đổi, cảm thấy hơi kỳ lạ.
Cô ấy không ngờ rằng Lê Văn Vân sẽ đến giải cứu mình, hơn nữa còn chỉ đến một mình.
Cô ấy và Lê Văn Vân chỉ mới gặp nhau có một lần mà thôi.
“Lê Văn Vân, anh mau chạy đi.” Cô ấy hét to lên: “Họ không dám làm gì tôi đâu.”
“Kêu cậu ta chạy à? Đã muộn rồi.” Phùng Vĩ lạnh lùng nói.
Lê Văn Vân nhìn Phùng Vĩ, sau đó suy nghĩ rồi nói: “Mục tiêu của mấy người là tôi phải không? Nếu tôi đã đến rồi thì hãy thả Long Nhã Lâm đi!”
Sắc mặt của Phùng Vĩ hơi thay đổi, ông ta nói: “Long Ưng Đài đã nói rõ với cậu rồi à? Thế mà cậu vẫn bằng lòng tới sao?”
Lê Văn Vân cười nói: “Oan có đầu, nợ có chủ, mấy người muốn đối phó với tôi thì không cần thiết phải lôi một cô gái vào như vậy đâu.”
“Ha ha.” Liễu Bạch cười lớn tiếng rồi gằn giọng: “Nói như thể mình là một người chính nghĩa lắm vậy đó, đúng là nực cười.”
Phùng Vĩ khẽ cười nói: “Đừng nôn nóng, lát nữa chúng tôi sẽ tự mình đưa Long Nhã Lâm toàn vẹn trở về giao cho ông cụ Long. Còn bây giờ chúng ta hãy từ từ nói chuyện nào.”
Trái tim của Lê Văn Vân lệch đi một nhịp.
Vốn dĩ ban đầu anh tưởng rằng nếu Long Nhã Lâm rời đi trước thì anh có thể an tâm thể hiện tài năng, nhưng hiện tại Long Nhã Lâm vẫn ở nơi này thì anh sẽ bị khống chế.
“Lê Văn Vân, anh mau đi đi.” Long Nhã Lâm sốt ruột nói.
Lúc này Hầu Diệu Trần chủ động đi về phía trước, ông ta nhìn Lê Văn Vân rồi giơ tay lên tát Lê Văn Vân. Sắc mặt Lê Văn Vân khẽ thay đổi, cả người ngả về phía sau tránh được cái tát của Hầu Diệu Trần, sau đó lùi về sau hai bước.
Hầu Diệu Trần cau mày, sau đó nói sang một bên: “Trói cả hai chân của cậu ta lại.”
“Đứng im, không được nhúc nhích, nếu còn nhúc nhích thì tao không chắc sẽ làm gì Long Nhã Lâm đâu. Vóc dáng này trông thật hấp dẫn quá đó!” Phía sau Phùng Tịnh Vũ nói.
“Đứng im, không được nhúc nhích, nếu còn nhúc nhích thì tao không chắc sẽ làm gì Long Nhã Lâm đâu. Vóc dáng này trông thật hấp dẫn quá đó!” Phía sau Phùng Tịnh Vũ nói.
Lê Văn Vân cau mày.
Thực tế, đó là điều khiến anh lo lắng.
Dựa vào vị trí thứ tư trong Địa Bảng thì Phùng Vĩ muốn đưa họ đến thành phố Tội Ác cũng sẽ sống những tháng ngày rất tốt đẹp. Mà thành phố Tội Ác có quy tắc riêng, ngay cả Người Gác Đêm cũng khó nhúng tay vào.
Anh thở dài và đành phải đứng im.
Nhìn thấy Lê Văn Vân như vậy, Long Nhã Lâm cắn răng nói: “Lê Văn Vân, tôi và anh không quen biết nhau, anh không cần thiết phải đối với tôi như vậy. Anh đi mau đi, cầu xin anh đó.”
Lê Văn Vân không nói gì, sau khi đám người kia trói chân Lê Văn Vân lại thì Phùng Vĩ mới thở phào nhẹ nhõm.
Trong lòng Phùng Tịnh Vũ đã ổn định lại, dường như rất nóng lòng muốn đánh Lê Văn Vân nên anh ta rời khỏi vị trí bên cạnh Long Nhã Lâm, bước tới chỗ đám người Phùng Vĩ nói: “Bố, hai ông nội, hãy để cho đám trẻ chúng con đánh anh ta một trận cho hả dạ rồi hãy nói tiếp ạ.”
“Đừng nôn nóng!” Phùng Vĩ nói với người bên cạnh: “Lấy vũ khí của cậu ta qua đây xem thế nào.”
Người nọ ôm hai thanh đao của Lê Văn Vân đến đưa cho Phùng Vĩ.
Lúc này, một nụ cười khe khẽ hiện lên trên khuôn mặt của Lê Văn Vân.
“Con mẹ nó, giờ mà anh còn cười được à!” Liễu Bạch cười gằn: “Lê Văn Vân, hôm nay tôi sẽ trả lại tất cả những nỗi đau mà anh đã gây ra cho tôi.”
“Không quản nữa, chúng ta đánh trước đi!” Phùng Cảnh Thiên cười gằn rồi lao về phía Lê Văn Vân.
Cùng lúc đó, Phùng Vĩ cởi bỏ miếng vải quấn quanh hai thanh đao.
“Dừng tay!” Ngay sau đó, Phùng Vĩ run giọng hét lên.
Phùng Cảnh Thiên vốn đã xông tới trước mặt Lê Văn Vân, sửng sốt quay đầu lại hỏi: “Bố, sao vậy?”
Đám người Liễu Vân Sơn cũng nhìn Phùng Vĩ.
Tay cầm hai thanh đao của Phùng Vĩ khẽ run lên, ông ta nhìn vào tay cầm của hai thanh đao, trên đó có khắc hai cái tên là đoản đao Phá Không và trường đao Vô Danh.
Hầu Diệu Trần và Liễu Vân Sơn không biết nhiều về Người Gác Đêm, họ không hiểu thế giới ngầm cho lắm nhưng họ biết có sự tồn tại của Người Gác Đêm.
Trong một lúc, họ hoàn toàn không biết chuyện gì đang xảy ra.
Phùng Vĩ nhìn Lê Văn Vân, ánh mắt đầy kiêng kị nói: “Lê Văn Vân… cậu… rốt cuộc là ai?”
“Ông nói xem?” Lúc này, trên mặt Lê Văn Vân nở một nụ cười rạng rỡ.
“Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì vậy? Phùng Vĩ, ông cũng đừng chơi trò đánh đố nữa.” Liễu Vân Sơn cũng cảm thấy có gì đó không ổn, vội vàng thấp giọng nói.
Phùng Vĩ nhìn vào hai thanh đao trong tay và nói: “Hai thanh đao này, một thanh tên là Phá Không, một thanh tên là Vô Danh, chúng đều nằm trong mười vũ khí hàng đầu. Chúng, chúng... đã từng thuộc về Người Gác Đêm số 0.”
“Cái gì?”
Ngoại trừ vẻ mặt mờ mịt của Liễu Bạch, lúc này trên mặt những người khác đều lộ ra vẻ kinh ngạc.
Người Gác Đêm số 0 đã từng gây chấn động toàn bộ thế giới ngầm. Mặc dù Hầu Diệu Trần và Liễu Vân Sơn không biết hay chưa từng tiếp xúc nhưng vẫn nghe đến danh tiếng của người này.
“Tôi phải nghĩ ra từ lâu mới phải, phải nghĩ ra từ lâu mới phải. Tuổi trẻ mà tài cao như thế, ngoại trừ số 0 của Người Gác Đêm ra thì còn có thể là ai nữa chứ!” Phùng Vĩ run rẩy nói.
Ở phía sau, Long Nhã Lâm cũng trầm mặc, hai mắt ngây dại nhìn Lê Văn Vân.
Tên này chính là số 0 của Người Gác Đêm, số 0 đã từng khiến cả thế giới ngầm run sợ!
Không ngờ anh còn trẻ như thế, mà lúc anh nổi tiếng cách đây sáu năm, sáu năm trước đã đạt tới vị trí đỉnh cấp rồi ư?
Trên thế giới này, đối với những người luyện võ thì thứ mà họ kiêng kị nhất chính là chọc vào Người Gác Đêm, ngoại trừ kẻ thù đối đầu của họ là Hồng Nguyệt.
Họ không bao giờ có thể ngờ rằng Lê Văn Vân lại là Người Gác Đêm, hơn nữa lại còn là số 0.
Người có tên, cây có bóng, chỉ cần là danh hiệu số 0 của Người Gác Đêm này thôi cũng đã khiến Phùng Tịnh Vũ và Phùng Cảnh Thiên sợ hãi đến mức không thể tin được!
Khi Phùng Vĩ dạy dỗ họ, ông ta đã nhắc đến cái tên này không biết bao nhiêu lần, và ông ta cũng nói với họ rằng người này mạnh đến mức nào. Bây giờ, người này lại đang đứng ngay trước mặt họ.
Lê Văn Vân vẫn đứng đó với vẻ mặt bình tĩnh, anh không cảm thấy gì với sự kinh ngạc của những người này.
“Làm sao bây giờ?” Rõ ràng Liễu Vân Sơn hơi hoảng hốt.
Địa vị của ông ta ở Lâm Hải rất cao, bởi vì ông ta là đỉnh cấp nên không ai muốn trêu chọc ông ta.
Nhưng ông ta cũng không dám trêu chọc Người Gác Đêm, trong thời gian ngắn ngủi, ông ta không biết phải làm gì.
Phùng Vĩ nhìn Lê Văn Vân, ông ta cắn chặt răng, sau đó đột ngột rút đao ra, trên mặt thoáng hiện lên vẻ tàn nhẫn nói: “Chuyện đã đến mức này, vậy cứ giết chết người này đi rồi chúng ta đến thành phố Tội Ác, cùng lắm thì nương tựa vào Hồng Nguyệt.”
“Giết...” Liễu Vân Sơn sợ hãi.
“Ông Liễu!” Phùng Vĩ nói: “Nên cắt đứt thì phải cắt đứt. Bây giờ chúng ta đã đắc tội với cậu ta rồi, số 0 của Người Gác Đêm sát phạt quyết đoán, uy danh của cậu ta được đúc từ máu mà thành. Nếu như ông thả cậu ta thì tất cả mọi người sẽ kết thúc.”
Hầu Diệu Trần cắn răng nói: “Được, ba người chúng ta hợp lại thành một nhóm cũng có thể sống rất thoải mái ở thành phố Tội Ác.”
“Ba người mấy người!” Lê Văn Vân nãy giờ vẫn chưa cắt ngang câu chuyện của họ, lúc này mới bình tĩnh nói: “Có vẻ như… chưa đủ!”