Nghe được lời bọn họ nói, lông mày Lê Văn Vân nhíu lại thật sâu.
Trong nơi làm việc, anh lừa tôi gạt!
Lê Văn Vân mang đến một dự án lớn như vậy, sự quật khởi của thương hiệu quần áo này của Vương Giai Kỳ là điều tất nhiên. Bọn họ cũng biết đầu tư của bên tập đoàn Trí Đạt này, chiếm gần hai mươi phần trăm cổ phần của studio Vương Giai Kỳ!
Có một chỗ dựa là bối cảnh gia thế của nhà họ Vương, thương hiệu của Vương Giai Kỳ, trong thời gian ba đến năm năm có thể sẽ đưa ra thị trường, vả lại đạt được thành công rực rỡ.
Mà người phụ trách của dự án này được lựa chọn ở bộ phận tiêu thụ, hơn nữa chỉ là một nhân viên bán hàng bình thường, điều này khiến cho toàn bộ bộ phận tiêu thụ thấy mà thèm vô cùng!
Phụ trách chuyện này cũng không phải đặc biệt khó khăn, tương đương với việc lấy không một khoản tiền thưởng cùng với cơ hội tiến vào nhóm lãnh đạo cấp cao của công ty sau này.
Mọi người đều muốn có được nó.
Nhưng dự án này là do Lê Văn Vân mang đến. Còn Lâm Nhã là do Lê Văn Vân đích thân lựa chọn, bọn họ không tiện nói thêm gì cả.
Mà hôm nay, cơ hội này đang đến.
Bố Lâm Nhã đến đại náo trong công ty, gây sự chú ý rất lớn cho công ty.
Bây giờ Lâm Nhã vẫn là một nhân viên bình thường, vừa rồi chỉ vì mối làm ăn trước đó nên được chuyển chính thức mà thôi, bọn họ có đủ lý do để sử dụng chuyện này nhằm đuổi việc Lâm Nhã. Về phần sau khi sa thải, ai đi lên thì đó là điều bọn họ hy vọng nhìn thấy. Nhóm người với tư cách là tổ trưởng tiêu thụ hẳn là có cơ hội lớn nhất.
Cho nên bọn họ đã lén thông đồng với nhau, nhất trí quyết định đuổi Lâm Nhã đi trước rồi nói sau!
Bộ phận tiêu thụ của tổng bộ tập đoàn Trí Đạt tổng cộng có chín tổ tiêu thụ. Mặc dù Lê Văn Vân không hài lòng, không đồng ý, cũng không dám đồng thời làm gì bọn họ.
Cho nên bọn họ căng da dầu đưa ra một ý tưởng như vậy.
Phó Vân San cau mày, sau đó nói: "Chuyện này xử lý cụ thể như thế nào, bên công ty sẽ cung cấp câu trả lời chính xác."
Tại thời điểm này, tổ trưởng của tổ tiêu thụ số một có một người tên là Đặng Ngải nói: "Quản lý, tôi thật sự không muốn làm việc với người như thế, ngộ nhỡ bị bố cô ta vạch trần trên truyền thông, đến lúc đó thanh danh của tập đoàn Trí Đạt đều đã bị hao tổn. Nếu... Lâm Nhã được giữ lại, tôi sẽ tạm rời cương vị công tác!"
"Tôi cũng thế!"
Trong khoảng thời gian ngắn, tất cả các tổ trưởng tiêu thụ gần như đồng thời tiến lên trước một bước.
Cùng lúc đó, có một số người khác trong bộ phận tiêu thụ cũng đứng lên theo. Lê Văn Vân nhìn một chút, ước chừng có ba mươi bốn người.
Những người khác đều im lặng ngồi một bên, không nói gì.
Lâm Nhã mà cũng có thể phụ trách được chuyện này, đại đa số mọi người cũng nghĩ rằng bản thân có cơ hội. Cùng lắm thì lấy lòng Lê Văn Vân một chút mà thôi.
Một miếng thịt béo bở như vậy, bọn họ thật sự là không muốn vứt bỏ hy vọng.
Đây gần như là có thể là cơ hội phất nhanh trong một ngày cũng không chừng.
Đối với việc Lâm Nhã bị sa thải trở nên thê thảm thế nào?
Liên quan gì đến bọn họ?
Đây là nơi làm việc, phải tranh giành!
Phó Vân San nhíu mày nói: "Các người muốn làm gì thế này, ép cung sao? Tôi cũng đã nói rồi, bên công ty sẽ có một phương thức xử lý! Đừng cho là tôi không biết các người đang có chủ ý gì. Tôi nói rõ, ngay cả khi Lâm Nhã không lấy được dự án này thì cũng không tới phiên các người đâu! Lê Văn Vân còn đang đứng đây này!"
Hầu Bảo Khôn bất chấp nói: "Cái đó và dự án gì không liên quan đến nhau. Tôi chỉ không muốn làm việc với người có vấn đề về nhân phẩm mà thôi. Đây là nguyên tắc của tôi!"
"Đúng, vấn đề nguyên tắc!" Đặng Ngải cũng nói theo.
Lê Văn Vân cười to. Anh phát hiện nhóm người này thật sự rất thú vị, còn liên lụy đến vấn đề nguyên tắc nữa chứ. Đặc biệt là Hầu Bảo Khôn kia, bày ra dáng vẻ khí tiết chính trực lẫm liệt. Mẹ nó, Lê Văn Vân cũng sắp tin tưởng vào ý tứ trong lời nói của anh ta rồi ấy chứ.
Phó Vân San cũng không nghĩ tới sẽ có nhiều người như vậy. Cô ta không nhịn được nhìn về phía Lê Văn Vân theo bản năng.
Bất luận như thế nào, bọn họ đều cảm thấy là chính Lê Văn Vân mang lại mối làm ăn của nhà họ Vương này.
"Còn có ai hy vọng Lâm Nhã từ chức nữa không?" Lê Văn Vân sờ mũi, nhìn tất cả mọi người trong bộ phận tiêu thụ hỏi.
Những người khác ngẩn người, đám người Hầu Bảo Khôn nghe thấy Lê Văn Vân hỏi như vậy, trong khoảng thời gian ngắn chợt thấy áp lực trong lòng!
Nhưng bây giờ mọi thứ đã xảy ra, bọn họ chỉ có thể cắn răng gánh vác tiếp.
Xung quanh, những người nên đứng lên đã đứng lên rồi. Những người không đứng lên thì vẫn ngồi đó, không có hành động gì.
Nói bọn họ không ganh tị Lâm Nhã là điều không có khả năng. Nhưng bọn họ cũng không muốn đắc tội Lê Văn Vân.
"Chỉ những người này thôi nhỉ!" Lê Văn Vân nhìn đám người Hầu Bảo Khôn mà nói.
Hầu Bảo Khôn cắn răng nói: "Lê Văn Vân, Lâm Nhã xinh đẹp thật, nhưng cô ta thực sự là người không có năng lực gì. Trước kia dựa vào xinh xắn, bám vào được Vương Ý nên mới sinh tồn được trong công ty. Anh còn trẻ, đừng đâm đầu vào cô ta!"
Lê Văn Vân mỉm cười, không chú ý đến lời nói của anh ta, sau đó nói: "Nếu các anh đã muốn từ chức, vậy tôi sẽ thỏa mãn các anh. Các anh chủ động từ chức, bọn họ cũng thấy được cả, thế thì thu dọn đồ đạc rồi rời khỏi công ty đi. Nếu tổ trưởng của mười tổ tiêu thụ đều trống thì đưa nhân viên tiêu thụ lâu năm lên. Vị trí của những nhân viên tiêu thụ này trống thì thông báo tuyển dụng một lần nữa. Hiện tại công việc chủ yếu cũng là hợp tác với bên nhà họ Vương. Nhu cầu nhân viên tiêu thụ của dự án khác của công ty cũng không quá lớn. Bên các công ty chi nhánh hẳn là cũng có không ít người có thể dùng được. Tụ tập với nhau..."
Nói đến đây, anh cười như không cười nhìn Hầu Bảo Khôn nói: "Các anh nghĩ rằng các anh ra mặt theo tập thể thì thật sự sẽ không bị sa thải à? Anh cũng quá coi trọng bản thân rồi!"
Sắc mặt Hầu Bảo Khôn đột nhiên thay đổi, nói với vẻ mặt khó coi: "Lê Văn Vân, dựa vào đâu hả? Anh cùng lắm cũng chỉ là một nhân viên bình thường của công ty mà thôi, anh làm gì có tư cách đuổi chúng tôi đi!"
Lê Văn Vân hoàn toàn chẳng muốn để ý đến anh ta nữa. Anh nhìn Phó Vân San mà nói: "Quản lý Phó, cô làm công tác thống kê một chút xem những người đứng đây là người nào, phải thống kê từng người từng người một cho kỹ. Sau đó trực tiếp bảo bọn họ rời đi là được. Bên tổng giám đốc Bành, tôi sẽ nói lại!"
Phó Vân San sững sờ nhìn Lê Văn Vân, sau đó gật đầu nói: "Chuyện này... Tổng giám đốc Bành bằng lòng sao?"
"Ông ta không có lý do không bằng lòng. Cô làm theo những gì tôi nói là được rồi." Lê Văn Vân bình tĩnh nói.
Lúc này, những người muốn tạm rời cương vị công tác đã bắt đầu trở nên hoảng loạn. Sau đó có một số người không nhịn được mà lặng lẽ hạ cờ ngồi lại, tựa hồ muốn nhân lúc chưa bị thống kê thì có thể thoát khỏi vậy!
Chính như lời Vương Ý, tập đoàn Trí Đạt tốt xấu gì cũng là công ty niêm yết, đãi ngộ của bộ phận tiêu thụ, đặc biệt là đãi ngộ của bên tổng bộ này không tệ.
Nếu không phải tham lam, bọn họ cũng không nguyện ý đứng ra, không muốn tạm rời cương vị công tác.
Thần sắc chắc chắn của Lê Văn Vân khiến cho bọn họ cảm giác được một nỗi e ngại, cho nên trong khoảng thời gian ngắn, họ không nhịn được mà muốn trốn.
Chỉ có đám người Hầu Bảo Khôn là thần sắc khó coi vô cùng. Đặng Ngải nhìn Lê Văn Vân nói: "Lê Văn Vân, mẹ nó, đừng có nói như là bản thân mình rất lợi hại. Nếu anh lợi hại, nếu là con nhà giàu thì còn đến công ty chúng tôi đi làm à? Tôi cũng không tin tổng giám đốc Bành thật sự sẽ sa thải nhiều người như vậy. Tập đoàn Trí Đạt cũng không tới lượt anh chỉ trỏ đâu!"
Lê Văn Vân lười nói nhảm với những người này. Anh nhìn những người ngồi xuống rồi nói: "Những người vừa đứng lên, người cùng tổ nhìn thấy cũng có thể báo cáo. Cùng tổ của các người thiếu một người thì cơ hội cạnh tranh tổ trưởng sẽ lớn hơn một chút. Quản lý Phó, cô làm công tác thống kê đi, tôi qua bên văn phòng xem một chút!"
"Anh giả vờ cái gì chứ!" Hầu Bảo Khôn nghiến răng nghiến lợi nói.
Lê Văn Vân thậm chí còn lười liếc mắt nhìn anh ta dù chỉ một cái. Sau khi dặn dò quản lý Phó, anh trực tiếp đi ra khỏi bộ phận tiêu thụ, sau đó đi đến phòng họp.
Phó Vân San cắn chặt răng, sau đó đi vào bên trong văn phòng, lấy ra một cuốn sổ và bắt đầu ghi chép.
"Quản lý Phó, cô có ý gì? Cô sẽ không thật sự muốn khiến cho nhiều người chúng tôi rời đi như vậy đấy chứ? Cô sẽ không thực sự nghĩ Lê Văn Vân có quyền hạn lớn như vậy chứ?" Hầu Bảo Khôn thấy Phó Vân San thật sự ghi chép thì trong lòng lập tức trở nên hoảng loạn.
Phó Vân San không nói gì nhiều, chỉ bình tĩnh nói: "Vừa rồi ngoại trừ mấy tổ trưởng, có những người khác đứng lên, mọi người cùng tổ có thể đến văn phòng tôi báo cáo. Lê Văn Vân nói đúng, thiếu một người thì cơ hội các người lên làm tổ trưởng sẽ lớn hơn một phần!"
Nói xong, cô ta bước trở lại văn phòng.
Lợi ích vĩnh viễn là động lực lớn nhất của nhân loại. Không bao lâu, có mấy người cắn răng đứng dậy đi đến văn phòng.
Mà lần này, sắc mặt của đám người Hầu Bảo Khôn đã hoàn toàn trở nên khó coi.
"Đừng lo lắng, tôi không tin Lê Văn Vân có năng lực như vậy. Bỗng chốc bộ phận tiêu thụ có ba, bốn người rời cương vị thì tổn thất công ty sẽ không chịu nổi!" Đặng Ngải an ủi.