“Cả năm người mấy người cùng lên đi!” Lê Văn Vân cười nói.
Lê Văn Vân vừa dứt lời, tất cả những người có mặt tại hiện trường đều ồ lên.
Vốn họ tưởng rằng ngay từ đầu Lê Văn Vân chọn Liễu Bạch, họ cho rằng Lê Văn Vân chẳng ra sao cả nên vẫn nhìn anh bằng một thái độ hết sức khinh khỉnh.
Nhưng bây giờ, Lê Văn Vân đã chỉ định năm người, trong đó còn có ba người là đỉnh cấp. Quan trọng nhất là Phùng Vĩ, là người đứng ở vị trí thứ tư trong Địa Bảng.
Sắc mặt của Hầu Diệu Trần hơi thay đổi.
Trước đó ông ta đã từng chạm trán với Lê Văn Vân, khi đó ông ta đang điều trị cho Hoàng Tông Thực thì bị Lê Văn Vân túm rồi ném ra ngoài.
Bản thân ông ta đã là đỉnh cấp rồi, theo ông ta đánh giá thì Lê Văn Vân cũng ngang ngửa với mình.
Nhưng bây giờ, Lê Văn Vân lại chỉ đích danh ba người đỉnh cấp là họ, hơn nữa trong đó còn có Phùng Vĩ.
Ban đầu sắc mặt ông ta sa sầm lại, sau đó hiện ra vẻ nham hiểm.
Nếu như năm người bọn họ thật sự ra tay thì nhất định Lê Văn Vân sẽ không thể đánh thắng được, đến lúc đó cứ đánh cho Lê Văn Vân thật mạnh, thậm chí giả bộ lỡ tay đánh Lê Văn Vân bị tàn phế cũng không phải không có khả năng.
Nghĩ đến đây, ông ta liếm liếm môi nhìn Liễu Vân Sơn, Liễu Vân Sơn và ông ta liếc mắt nhìn nhau như thể đã có chung một suy nghĩ.
Đúng vậy, đối với Liễu Vân Sơn mà nói thì vừa rồi thật sự rất bẽ mặt.
Lê Văn Vân đã đè đầu cưỡi cổ Liễu Bạch khiến ông ta đã hoàn toàn mất hết mặt mũi trước đám bạn già này.
Ngay lúc trong lòng họ có đủ loại tâm tư thì tại hiện trường cũng ồ lên.
Sắc mặt Vương Giai Kỳ lập tức thay đổi.
Cô ấy biết Lê Văn Vân là Người Gác Đêm, nhưng lại không biết Lê Văn Vân mạnh đến mức nào. Lúc này Lê Văn Vân lại thoáng cái đã chọn năm người thì trong lòng cô ấy không khỏi giật thót lên.
“Thằng nhóc này điên rồi!”
“Tự nhiên lại chọn năm người, mẹ kiếp, có lai lịch như thế nào vậy! Trong đó còn có một nhân vật là cấp bậc đại tông sư Phùng Vĩ nữa.”
Đúng vậy, trong hoàn cảnh hiếm có siêu cấp, Phùng Vĩ đã đại diện cho kiểu người mạnh nhất.
Long Nhã Lâm ngồi bên cạnh Vương Giai Kỳ, cô ấy kêu lên: “Giai Kỳ, người bạn này của em có lai lịch thế nào vậy? Hơi ngông cuồng đấy.”
Vẻ mặt Vương Giai Kỳ đầy lo lắng, cô ấy không trả lời Long Nhã Lâm.
Ông cụ Long hồ hởi nói: “Nhóc con, trông cậu rất tự tin. Nhìn thấy cậu tự tin như vậy là định tận diệt đám Phùng Vĩ à?”
Lê Văn Vân liếm môi nói: “Chính là nghĩ như vậy!”
Phùng Vĩ cười nhạo: “Nhóc con, chỉ bằng cậu thì không đủ tư cách đấu với tôi đâu.”
Lê Văn Vân nhướng mày.
Lúc này ông cụ Long mới cười nói: “Nhóc con, không cần chơi lớn như vậy đâu, nếu cậu tự tin như thế thì chỉ cần so với hai người bọn họ là được rồi.”
Lê Văn Vân nhíu mày, nếu ông chủ đã nói như vậy thì đương nhiên anh không thể phản bác.
Khi ông cụ Long vừa dứt lời, có ba người đều lộ ra vẻ thất vọng. Ngoài Lê Văn Vân còn có Liễu Vân Sơn và Hầu Diệu Trần.
Họ cho rằng đây chính là cơ hội tốt nhất để tính kế Lê Văn Vân, thế mà lại bỏ lỡ mất.
Lúc này sắc mặt của hai anh em Phùng Cảnh Thiên và Phùng Tịnh Vũ đều rất khó coi, trong lúc ông cụ Long nói thì họ đã đi thẳng lên trên đài.
Bên dưới, tất cả mọi người đều nhìn họ với vẻ thích thú.
Phùng Cảnh Thiên cười nham hiểm nói: “Trước đây cậu đã động tay động chân với Liễu Bạch phải không? Xin lỗi nha, quan hệ giữa Liễu Bạch với hai anh em chúng tôi rất tốt nên hôm nay cậu sẽ phải trả giá đắt đấy.”
Phùng Tịnh Vũ cũng gật đầu nói: “Liễu Bạch đã khâu rất nhiều mũi...”
Phùng Tịnh Vũ liếc mắt nhìn cái bàn cách đó không xa có một đám con gái đang ngồi, mang theo vẻ khoe khoang nói: “Đoán chừng tên này không biết anh nên mới đến đây giả bộ đó mà. Anh, anh lên trước hay em lên trước đây.”
Vừa dứt lời, cả hai phát hiện Lê Văn Vân đang đứng cách đó không xa bất chợt nhúc nhích, trong tích tắc, anh lao thẳng về phía họ.
“Hả?” Hai người Phùng Tịnh Vũ giống như hiểu ý nhau, đều đang nhìn thấy Lê Văn Vân trong chớp mắt đã phô ra luồng khí thế kia thì vô cùng sợ hãi.
Trên mặt của đám người vây quanh cũng lộ vẻ hoảng sợ.
Long Nhã Lâm nuốt nước miếng nói: “Đỉnh cấp!”
Cũng cùng tuổi với nhau, ở Yên Kinh và thậm chí trên cả nước, cô ấy là người duy nhất đạt đến trình độ đỉnh cấp. Về phương diện này, trong lòng Long Nhã Lâm tự cho mình là một người xuất sắc.
Anh em nhà họ Phùng cũng đều là cao cấp, cũng xem như không tồi.
Thế nhưng bây giờ người đàn ông mà họ nói đã ở trong tù chín năm kia cũng là đỉnh cấp, hơn nữa từ khí thế này mà nhìn nhận thì Long Nhã Lâm cảm giác như bản thân cô ấy không bằng Lê Văn Vân.
Tất nhiên là Long Nhã Lâm không tiếp xúc nhiều với những người ở thế giới ngầm, trên thực tế, những dòng họ có gốc gác ở thành phố này đang dần dần tách ra khỏi thế giới ngầm, chỉ có những người như Phùng Vĩ mới có mối quan hệ chặt chẽ với thế giới ngầm mà thôi.
Trong thế giới ngầm có không ít người đạt đến trình độ đỉnh cấp ở cùng độ tuổi của Lê Văn Vân, và trong Người Gác Đêm cũng có không ít.
Khi Lê Văn Vân đạt đến đỉnh cấp cũng chỉ mới ngoài hai mươi tuổi.
Hiển nhiên là hai anh em nhà họ Phùng đã hiểu ngầm với nhau, đồng thời tản ra hai bên.
Nhưng đương nhiên Lê Văn Vân sẽ không cho họ cơ hội, anh tách hai tay ra và lần lượt nắm lấy đầu hai người họ.
Hai người Phùng Tịnh Vũ giãy giụa định thoát ra, nhưng họ phát hiện ra rằng họ không thể thoát ra được, hai tay của Lê Văn Vân giống như hai chiếc khoá sắt siết chặt cổ họ.
Bên dưới, sắc mặt của Phùng Vĩ đột ngột thay đổi, ông ta đứng phắt dậy, phát hiện Lê Văn Vân đang cười với mình.
“Dừng tay!” Phùng Vĩ khẽ quát lên.
“Ha ha!” Lê Văn Vân cười lớn, sau đó dùng hai tay siết chặt đầu hai người và đập mạnh vào nhau.
“Ầm.”
Phùng Vĩ đá bay chiếc ghế mà ông ta đang ngồi rồi lao lên khán đài với tốc độ cực kỳ mau lẹ, dùng một chân đá vào người Lê Văn Vân.
Trên tay Lê Văn Vân không ngừng chuyển động, đồng thời cũng đá Phùng Vĩ một cước.
“Ầm.”
Phùng Vĩ và Lê Văn Vân đá vào nhau, ông ta chỉ cảm thấy một cỗ sức mạnh rất lớn từ chân của Lê Văn Vân truyền đến và toàn thân ông ta bay ra phía sau.
“Bốp.”
Cùng lúc đó, hai cái đầu của Phùng Cảnh Thiên và Phùng Tịnh Vũ va vào nhau.
Cả hai cảm giác như hộp sọ của họ đã bị vỡ nát, tất cả hiện lên trước mắt chỉ là những tia lửa toé ra.
Phùng Vĩ đã bị Lê Văn Vân đá văng ra xa, ông ta lùi lại vài bước rồi mới đứng vững, ông ta nhìn Lê Văn Vân bằng ánh mắt u ám.
Lê Văn Vân nở nụ cười trên môi, buông lỏng hai tay ra. Hai người kia không còn chút sức lực nào ngã phịch xuống đất, cái trán của hai anh em họ bị đánh nứt toác ra, máu chảy đầm đìa nằm bất động trên mặt đất, rõ ràng là đã ngất lịm đi rồi.
Lúc này hầu hết mọi người đều há hốc miệng.
Không phải bọn họ ngạc nhiên vì Lê Văn Vân đã giết hai anh em Phùng Cảnh Thiên trong tích tắc, sau khi Lê Văn Vân thể hiện sức mạnh đỉnh cấp thì họ đã biết hai anh em Phùng Cảnh Thiên không phải là đối thủ của anh. Điều mà bọn họ kinh ngạc chính là Lê Văn Vân đã đá bay Phùng Vĩ chỉ bằng một cú đá.
Phải biết rằng đây chính là Phùng Vĩ!
Phùng Vĩ nhìn hai người ngã xuống đất, sắc mặt vô cùng khó coi, nhìn chằm chằm Lê Văn Vân nói: “Đỉnh cấp, không ngờ tuổi còn trẻ như vậy mà đã có thể đạt tới trình độ đỉnh cấp rồi, thế nhưng cậu ra tay thật là tàn nhẫn.”
Lê Văn Vân bĩu môi nói: “Lúc tôi ngồi vào bàn, con trai ông còn giả vờ lên mặt với tôi nữa mà, đã không có bản lĩnh mà còn vờ vịt gì nữa không biết.”
“Cậu đã biết chúng là con trai của tôi mà còn dám ra tay tàn nhẫn như vậy à!” Đôi mắt Phùng Vĩ u ám, trong mắt hiện lên tia sát ý.
Lê Văn Vân cười khẩy xem thường lời đe dọa của Phùng Vĩ, anh không hề coi ông ta ra gì.
Khí thế vừa rồi anh thể hiện ra cũng chỉ là đỉnh cấp mà thôi.
Anh phớt lờ lời nói của Phùng Vĩ, nhìn về phía ông cụ Long nói: “Thưa ông cụ Long, không biết bây giờ tôi đã đủ tư cách ngồi ở bên này chưa?”
“Bộp bộp bộp…” Ông cụ Long vỗ tay nói: “Hèn gì đám người Lâm Bình lại tự nguyện đưa cậu tới đây, không ngờ lại là một cao thủ, đương nhiên là cậu có thể ngồi xuống rồi!”
“Ông Long, hai đứa con của tôi đã bị thương trong bữa tiệc của ông, nếu cứ vậy mà bỏ qua thì thật là không còn gì để nói.” Phùng Vĩ nhìn về phía ông cụ Long.
Ông cụ Long mỉm cười nói: “Thực ra là hai đứa con trai của ông khiêu khích Lê Văn Vân trước, trong một cuộc thi đấu học hỏi lẫn nhau mà bị thương cũng là chuyện bình thường! Bây giờ quy tắc đã đặt ra như vậy thì đương nhiên phải tuân theo rồi. Được rồi, Lê Văn Vân à, ngồi xuống đi, mọi người ăn cơm đi.”