Đúng vậy, Tần Tuyết Nhi không bao giờ có thể ngờ rằng Lê Văn Vân lại xuất hiện ở đây.
Đây là Yên Kinh, lại ở trên đường lớn, sao cô ta có thể nghĩ mình lại gặp chuyện như này.
“Anh chính là Lê Văn Vân ư?”
Người thanh niên đứng bên cạnh cười nửa miệng, bước tới nói với Lê Văn Vân: “Xin tự giới thiệu một chút, tôi là Tạ Quân, người thứ kế thứ nhất của nhà họ Tạ ở Yên Kinh.”
Lê Văn Vân ngước mắt nhìn anh ta, lạnh nhạt đáp: “Chưa nghe thấy bao giờ.”
Đầu tiên Tạ Quân hơi sửng sốt, sau đó anh ta lạnh lùng nói: “Đồ nhà quê, ở Yên Kinh, mặc dù nhà họ Tạ chúng tôi không thể so được với những gia tộc hàng đầu như nhà họ Hoàng, nhà họ Vương, nhưng cũng hơn nhiều so với nhà họ Lê các người ở Lâm Hải. Tôi nói như vậy, anh đã hiểu chưa?”
“Chẳng liên quan gì đến tôi.” Lê Văn Vân liếc mắt nhìn anh ta, sau đó nhìn Tần Tuyết Nhi, nói: “Người phụ nữ như cô đúng là thú vị thật đấy, xem ra lần trước bài học tôi dành cho cô vẫn chưa đủ nhỉ.”
“Bây giờ cô ấy là phụ nữ của tôi, anh động vào được cô ấy ư?” Tạ Quân cười khẩy.
“Trước đây cô ta còn là người phụ nữ của Hoàng Gia Gia, trước Hoàng Gia Gia, có thể cô ta còn là người phụ nữ của những người khác nữa.” Lê Văn Vân cười nửa miệng, nhìn Tạ Quân nói: “Người phụ nữ này của anh đắt hàng thật đấy.”
“Anh!” Tạ Quân lập tức nổi khùng.
Lê Văn Vân khẽ cười, sau đó anh đỡ Lưu Giai dậy, hờ hững nói: “Chúng ta đi, sau này gặp loại phụ nữ bạch liên hoa trước mặt một đằng, sau một nẻo như này thì dù cô ta có làm gì cũng không đáng để cô phải quỳ xuống vì cô ta!”
Lưu Giai gật đầu.
Sau đó Lê Văn Vân quay đầu lại, nhìn Tần Tuyết Nhi, nói: “Tần Tuyết Nhi, trên đời này có rất nhiều người sống rất khổ cực, bọn họ phải làm việc chăm chỉ và vất vả để nuôi gia đình. Họ thậm chí còn bị gia đình, người thân, bạn bè ghét bỏ.
Còn loại bạch liên hoa như cô, ưỡn ẹo ngúng nguẩy vài cái là có thể sống tốt hơn rất nhiều người. Nhưng cô lại đánh đổi thân thể của mình để có được tiền bạc và quyền lực, sau đó đi ức hiếp, chèn ép những người khác, loại người như cô...” Lê Văn Vân lạnh lùng nói: “Lần trước tôi nể mặt Hoàng Gia Gia, anh ta nói anh ta chỉ hủy hợp đồng với cô chứ không phong sát cô. Vậy thì chúng ta cứ chờ xem, cô tìm được người đàn ông này, xem anh ta có thể bảo vệ cô được bao lâu!”
Sắc mặt Tần Tuyết Nhi đột nhiên thay đổi: “Lê Văn Vân, anh định làm gì?”
Lê Văn Vân cười khẩy một tiếng, nhìn cô ta nói: “Tôi không biết giữa cô và Lưu Giai có mâu thuẫn gì, tôi chỉ thấy cô đang ỷ mạnh hiếp yếu. Hãy nhớ kỹ những lời tôi vừa nói, không phải cô vừa muốn Lưu Giai quỳ xuống xin lỗi mình sao? Cho đến trước khi cô quỳ xuống trước mặt Lưu Giai, tôi sẽ dốc hết sức để đấu với cô đến cùng.”
Tạ Quân cười mỉa mai: “Chỉ dựa vào anh thôi ư?”
“Đúng vậy, tôi có thể làm được điều đó.” Lê Văn Vân hờ hững nói: “Lưu Giai, chúng ta đi.”
Sau đó, anh nói với Lưu Giai.
Lê Văn Vân đi đến bên đường lớn, chặn một chiếc xe taxi.
Còn ở đằng sau, ánh mắt Tần Tuyết Nhi hiện đầy vẻ lo lắng, cô ta nói với Tạ Quân: “Anh, em phải làm sao đây?”
“Yên tâm đi, nếu Hoàng Gia Gia ra tay thì có lẽ anh sẽ hơi e dè một chút. Nhưng nghe em kể thì tên Lê Văn Vân này chẳng qua chỉ là người làm thuê cho tập đoàn Hãn Vũ, có quen biết với ông cụ Hoàng mà thôi. Chẳng lẽ ông cụ Hoàng sẽ chống lưng cho anh ta mãi sao?” Tạ Quân cười mỉa mai: “Trong mắt anh, loại người này chẳng khác nào một kẻ vô dụng.”
Trong lòng Tần Tuyết Nhi vẫn rất lo lắng.
Dù thế nào đi chăng nữa thì cô ta cũng không bao giờ có thể ngờ là mình lại đụng phải Lê Văn Vân ở nơi này, cô ta nghĩ mình đúng là đen đủi tám đời.
Đương nhiên Lê Văn Vân sẽ không quan tâm cô ta nghĩ gì, anh chỉ thấy cạn lời với cô ta.
Ngay từ đầu, người phụ nữ này đã là một kẻ hai mặt, dù có xinh đẹp đến đâu cũng khiến người ta phải buồn nôn.
Sau khi lên xe taxi, Lê Văn Vân nhìn Lưu Giai ở bên cạnh, cau mày nói: “Bây giờ đã hơn mười hai giờ đêm, mà cô còn là người nổi tiếng, sao đêm hôm cô còn chạy ra ngoài?”
Người Lưu Giai hơi run lên, ngay sau đó, cô ấy bắt đầu sụt sịt.
Lê Văn Vân nhíu mày, anh nhìn Lưu Giai, vẻ mặt hơi thay đổi: “Sao vậy? Xảy ra chuyện gì à? Nếu đã quen biết nhau thì cũng coi như là có duyên với nhau, lần này tôi lại tình cờ gặp được cô ở đây, nếu cô có gì ấm ức thì cứ nói với tôi. Nếu tôi có thể giúp được, tôi nhất định sẽ dốc hết sức để giúp cô.”
Một lúc sau, tâm trạng của Lưu Giai mới ổn định trở lại.
Cô ấy tháo kính râm xuống, nhưng vẫn đeo khẩu trang, lau vệt nước trên khóe mắt rồi nhìn Lê Văn Vân, nói: “Lúc trước tập đoàn Hãn Vũ có gọi điện cho tôi, đề nghị tôi tham gia một bộ phim điện ảnh do họ đầu tư.”
Lê Văn Vân biết chuyện này.
Lưu Giai cười khổ, nói tiếp: “Đã mấy năm liền tôi không tham gia diễn xuất, cũng không xuất hiện trước công chúng, vì thế tôi đã đồng ý. Nhưng... mọi chuyện cũng rất thuận lợi, đạo diễn cũng khá được.”
Nói đến đây, cô ấy lại thở dài một tiếng: “Hôm nay phó đạo diễn của phim trường gọi điện cho tôi, bảo tôi đến khách sạn vì trong kịch bản có một vài vấn đề muốn thảo luận với tôi xem nên cắt bớt hay cho thêm phân cảnh nào, thế là tôi liền đến đó.”
“Mới đầu đúng là chúng tôi có bàn bạc chuyện về kịch bản, sau khi thảo luận được hai tiếng, phó đạo diễn bảo những người khác rời đi, tôi vốn cũng định đi theo họ, nhưng phó đạo diễn... ông ta lại không cho tôi đi, ông ta...” Nói đến đây, viền mắt Lưu Giai lại đỏ lên.
Nét mặt Lê Văn Vân trở nên lạnh bằng: “Ông ta chọc ghẹo cô ư?”
“Không, tôi dùng cái gạt tàn đập vào đầu ông ta, sau đó vừa chạy ra khỏi khách sạn chưa được bao lâu liền đụng phải Tần Tuyết Nhi.” Lưu Giai nói: “Chuyện của tay phó đạo diễn tối hôm nay do Tạ Quân sắp xếp, anh ta muốn chụp những bức ảnh tôi dùng quy tắc ngầm với phó đạo diễn, sau đó tung lên mạng, triệt để hủy hoại thanh danh của tôi.”
Lê Văn Vân sững sờ, anh không ngờ giới giải trí lại thối nát đến như vậy.
“Tay phó đạo diễn đó tên là gì?” Lê Văn Vân trầm giọng hỏi.
Lưu Giai mím môi, đáp: “Anh có thể cứu tôi là tôi đã cảm ơn anh lắm rồi, tôi không thể gây thêm phiền phức cho anh được.”
“Bộ phim này do tập đoàn Hãn Vũ đầu tư, tôi ở Hãn Vũ cũng có một chút tiếng nói, sa thải một phó đạo diễn không phải là chuyện gì khó khăn. Cô cứ nói một tiếng với tôi là được.” Lê Văn Vân nhàn nhạt đáp.
“Ông ta tên Thẩm Ba.” Lưu Giai nói, trong mắt hiện lên một chút oán hận.
Lê Văn Vân xoa mũi, sau đó trầm giọng đáp: “Thẩm Ba ư? Được, tôi biết rồi.”
“Lê Văn Vân, tôi thật sự không biết cảm ơn anh thế nào cho phải.” Dưới lớp khẩu trang, Lưu Giai khẽ mím môi lại.
“Tôi chỉ giúp một ít sức lực mà thôi.” Lê Văn Vân cười nói: “Cô không cần phải bận tâm đâu.”
Khoảng hai mươi phút sau, bọn họ thuận lợi đến cổng một tiểu khu. Sau khi xuống xe, mặt Lưu Giai đỏ lên, nói với Lê Văn Vân: “Hay là anh vào nhà tôi uống nước đã.”
“Hả?” Trái tim Lê Văn Vân khẽ xao động.
Mặt Lưu Giai càng đỏ hơn, rõ ràng là cô ấy đang có ẩn ý gì đó.
Nhìn cô ấy như vậy, trong lòng Lê Văn Vân cũng có một chút bối rối.
Nhưng... trong nhà vẫn còn có người, nếu anh về quá muộn, không biết Phạm Nhược Tuyết sẽ càu nhàu anh thế nào nữa.
Anh dứt khoát đáp: “Ờm... tôi còn có việc bận nên không lên đâu.”
Nói rồi, anh nói với tài xế: “Lái xe đi.”
Chiếc xe lăn bánh, nhìn chiếc xe dần khuất dạng, Lưu Giai mím môi nghĩ: “Cũng phải, một người có bản lĩnh lớn như anh làm sao có thể thích tôi được.”
...
Lúc Lê Văn Vân về đến nhà đã là một giờ sáng.
Ba cô gái kia đã ngủ say, Lê Văn Vân khẽ khàng tắm rửa, sau đó nằm lên ghế sô pha.
Trong đầu anh bắt đầu sắp xếp lại những chuyện xảy ra trong khoảng thời gian này.
Tất nhiên, chuyện anh quan tâm nhất vẫn là sự an toàn của Vương Giai Kỳ và chuyện bên Hồng Nguyệt.
Về phần Demps, nếu muốn báo thù, anh phải trở nên mạnh hơn.
Trong thế giới ngầm, Lê Văn Vân là người có thể khiến người ta nghe danh mà sợ đó là bởi vì những lão già đó rất hiếm khi ra ngoài hoạt động.
Perrin Dempsey là Tinh Diệu đời đầu nên khá mạnh.
“Nhà họ Hoàng và nhà họ Quách đều đã bị Hồng Nguyệt nhắm tới, trong tay bọn họ hẳn là có loại xương cốt kỳ dị đó.” Lê Văn Vân nghĩ ngợi: “Ngày mai phải đi hỏi mới được.”
Cứ suy nghĩ mãi, cuối cùng Lê Văn Vân cũng từ từ chìm vào giấc ngủ.