“Người của gia tộc Demps đến Yên Kinh rồi.” Hoàng Thi Kỳ nói với ánh mắt đầy vẻ hưng phấn.
"Hả?" Lê Văn Vân hơi nhướng mày, hỏi: "Thật không?"
Phạm Nhược Tuyết gật đầu nói: "Thật, lúc trước khi đến Yên Kinh không phải đã đề cập đến rồi sao? Vì cái chết của Sean Demps, bên bọn họ đã cử một tiểu đội đến đây."
“Người Gác Đêm của hệ Europa?” Lê Văn Vân hỏi.
"Không phải." Phạm Nhược Tuyết nói: "Người của gia tộc Demps là do con trai cả của Demps, Florey Demps dẫn dắt! Hẳn là anh biết người này."
Lê Văn Vân liếm môi nói: "Có hơi ấn tượng, hình như là số 3 của Người Gác Đêm hệ Europa?"
“Đúng.” Phạm Nhược Tuyết gật đầu nói: “Sau khi bọn họ đến Người Gác Đêm bên chúng ta, nói đã thu được tin tức anh giết Sean Demps, bảo chúng tôi giao anh ra cho bọn họ xử lý!”
Lê Văn Vân cười nhạo nói: "Bọn họ đã nhận định là anh. Lúc ấy khi anh động thủ, chỉ có Lâm Thiếu Hoa trốn thoát. Điều này không phải đã xác nhận mối quan hệ giữa bọn họ và Lâm Thiếu Hoa rồi sao?"
"Đúng vậy, cho nên bọn em hỏi anh ta chứng cứ, nhưng anh ta không thể trưng ra được." Phạm Nhược Tuyết cười nói: "Sau đó anh ta tức giận vô cùng, nói sẽ đích thân đến điều tra, rồi gần đây đã tới Yên Kinh."
“Không phải anh ta nên đi Lâm Hải sao?” Lê Văn Vân cau mày hỏi: “Chẳng lẽ là diện mạo anh đã bại lộ, bọn họ biết anh đang ở Yên Kinh rồi?"
“Cụ thể thì không rõ ràng lắm.” Phạm Nhược Tuyết lắc đầu nói: “Nhưng khi rời khỏi tổng bộ Người Gác Đêm, xác thực bọn họ đã đến Yên Kinh. Đương nhiên, em nghi ngờ việc điều tra anh chỉ là một cái cớ, Florey Demps này biết bản thân không phải là đối thủ của anh. Em hoài nghi bọn họ chỉ nương lấy cái cớ này mà tiến hành hợp tác với người của Hồng Nguyệt, Bóng Tối và cả Giản Hưng mà thôi."
Lê Văn Vân suy nghĩ một chút rồi nói: "Trước đó Hoa Hồng Đỏ có tiết lộ với anh rằng Bùi Nghênh Tùng có thể sẽ xuất hiện. Sau đó, anh đã gặp phải Bùi Nghênh Tùng ở Giang Thành. Hiện tại người trong thế giới ngầm Yên Kinh càng ngày càng hoạt động thường xuyên hơn. Hơn nữa, sự xuất hiện của Trác Nhất Minh... quả thật gây cảm giác như bọn họ đang âm mưu chuyện gì đó."
Hoàng Thi Kỳ cắn môi nói: "Dù sao, bất kể bọn họ định làm gì, tất cả những người tham gia vào vụ việc đó đều do ba thế lực này cầm đầu. Lần này Bùi Nghênh Tùng đã phát hiện ra anh, ước chừng sẽ trốn mất. Nhưng Lâm Thiếu Hoa và người của gia tộc Demps không ai có thể trốn thoát! Con chó già Perrin Demps đang ở Europa, chúng ta tạm thời không dám làm gì ông ta. Nhưng những người khác, tôi sẽ khiến cho toàn bộ bọn chúng không đi khỏi Yên Kinh được."
Lý Tiểu U cau mày nói: "Nhưng mà... nếu người của bọn họ lần lượt chết đi ở bên này, có thể sẽ xảy ra nội loạn!"
"Bên chúng ta kiêng kị nội loạn, dưới tình huống không có bằng chứng thì không nên động thủ với người của họ." Lê Văn Vân nhẹ giọng nói: "Bọn họ lại không kiêng kị nội loạn ư? Chẳng lẽ lấy người của Hồng Nguyệt đi làm nhân chứng? Nếu anh ta dám tới, anh cũng dám động đến anh ta!"
“Hiện tại bọn họ ở đâu?” Lê Văn Vân hỏi.
“Cái này thì cũng không biết.” Phạm Nhược Tuyết thở ra một hơi và nói: “Sau khi bọn họ đến Yên Kinh, toàn bộ tiểu đội đã nhanh chóng tản ra rồi.”
Lê Văn Vân nhướng mày.
Tản ra rồi, nếu bọn họ cải trang thành người thường, muốn tìm được sẽ khó khăn lắm. Anh trầm ngâm hỏi: "Có bức ảnh nào của bọn họ không?"
“Ảnh thì có, em giao cho số 2 rồi!” Phạm Nhược Tuyết nói.
“Vậy đi, bảo bên Phó Vũ phối hợp với chúng ta đi!” Lê Văn Vân nói.
“Anh ta… không muốn.” Lý Tiểu U nói.
Lê Văn Vân thở ra một hơi nói: "Mặc dù anh ta không quen nhìn anh với Thi Kỳ cùng với người của tiểu đội chúng ta, nhưng về mặt trái phải rõ ràng thì vẫn không thành vấn đề."
Phạm Nhược Tuyết gật đầu nói: "Được, em đi nói chuyện với anh ta một chút. Ngoài ra, qua một đoạn thời gian sẽ còn có vài người đến Yên Kinh."
"Hả?" Thần sắc Lê Văn Vân thoáng biến chuyển: "Ai?"
“Thành viên còn lại của tiểu đội 11762!” Phạm Nhược Tuyết nói.
Khoảnh khắc nghe thấy tên tiểu đội, cả Lê Văn Vân và Hoàng Thi Kỳ đều không khỏi run rẩy.
Tiểu đội 11762 là tiểu đội tiên phong của Người Gác Đêm!
Trước đây, tiểu đội của Lê Văn Vân có tổng cộng tám thành viên thường trực, một thành viên rìa. Và thành viên rìa là Phạm Nhược Tuyết.
“Còn lại bao nhiêu?” Lê Văn Vân hỏi.
"Bây giờ còn lại ba người. Số 72 đã chết trong trận chiến biên giới phía bắc hai năm trước, số 69 tiến vào khu Tội Ác. Một năm trước đã vào khu Tội Ác, tới nay vẫn chưa ra, cũng không có tin tức nữa." Phạm Nhược Tuyết nói: "Ba người khác hiện đều đã lọt vào top 20 của Người Gác Đêm! Đã tự dẫn dắt đội riêng rồi, nhưng lần này quân đoàn trưởng và tham mưu Vương quyết định... tổ chức lại tiểu đội 11762."
Lê Văn Vân chậm rãi thở ra một hơi nói: "Còn bao lâu nữa bọn họ mới tới nơi?"
"Hẳn là còn cần một ít thời gian nữa. Còn hai người vẫn đang thực hiện nhiệm vụ bên ngoài. Ngoài ra còn phải bàn giao nhiệm vụ. Mặt khác có một người bị thương đang nằm điều trị tại bệnh viện của tổng bộ. Có lẽ cũng cần một đoạn thời gian mới có thể trở về." Phạm Nhược Tuyết nói: "Cụ thể khi nào tới thì em sẽ nói cho anh biết sau."
Người Gác Đêm là như thế, không ai biết khi nào họ sẽ chết.
Ngay cả bản thân Lê Văn Vân cũng không có gì chắc chắn về sự an toàn. Việc anh phải làm là bảo vệ tốt người thân, bạn bè của mình, bảo vệ sự an toàn của họ trước khi bản thân mình chết.
Khi anh vẫn còn dẫn dắt tiểu đội ở Người Gác Đêm, trong thời gian bốn năm tiểu đội của anh, không có ai bỏ mình.
Nhưng ba năm trước, điều đó đã thay đổi.
Phạm Nhược Tuyết ngẩng đầu lên, nhìn Lê Văn Vân nói: "Lần này anh trở lại Người Gác Đêm, sau khi tổ chức lại 11762, em sẽ trở thành đội viên thường trực của tiểu đội."
Lê Văn Vân ngẩn người, sau đó lắc đầu nói: "Không cần, bác sĩ Phạm, em làm đội viên thường trực cho tiểu đội của chúng ta thì quá là nhân tài không được trọng dụng rồi. Hơn nữa chúng ta cũng không chắc khi nào mới về, cũng không chắc có thể trở về được hay không."
Đúng, giờ bọn họ đã ở phe đối lập với gia tộc Demps.
Địa vị của gia tộc Demps trong Người Gác Đêm trên thế giới khá cao. Perrin Dempsey đã sống quá lâu, lại là người nhận được "Huân chương Tinh Diệu" đời thứ nhất, sức ảnh hưởng của ông ta thật sự quá lớn. Lê Văn Vân muốn giết ông ta, cũng khó nói lúc đó anh có thể trở lại Người Gác Đêm hay không!
Do đó, cho dù Trác Nhất Minh hay bản thân anh, đều hy vọng có thể tìm ra cách xử lý tốt hơn.
Tất nhiên, bây giờ Lê Văn Vân xem như đã tìm ra hướng đi.
Chính là xương cốt thần kỳ này.
Phạm Nhược Tuyết cau mày nhìn Lê Văn Vân, thở dài một hơi.
Cô hiểu Lê Văn Vân, bảo Lê Văn Vân buông bỏ hận thù vì đại cục là chuyện không có khả năng.
Kể từ lần trước, cô đã không thuyết phục Lê Văn Vân một lần nào nữa.
“Được rồi, anh đi ngủ sớm chút đi!” Phạm Nhược Tuyết nói: “Trong khoảng thời gian này, sự an toàn của Vương Giai Kỳ vẫn do anh phụ trách mới được.”
Lê Văn Vân gật đầu, sau khi tắm rửa sơ qua thì nằm lên giường.
...
Yên Kinh, nhà họ Vương!
Một chiếc ô tô từ từ chạy vào biệt thự, sau khi dừng lại, Vương Giai Kỳ trở về phòng, phòng của cô ấy có phòng tắm riêng.
Sau khi cô ấy quay lại, Vương Húc mới bước ra khỏi phòng.
Sau khi nhìn thấy Lâm Bình, ông ta hỏi: "Hôm nay thế nào rồi? Giai Kỳ và Tôn Hạo có hòa hợp không?"
Trên mặt Lâm Bình lộ ra vẻ xấu hổ nói: "Xảy ra chút chuyện ngoài ý muốn."
“Hả?” Vương Húc nhướng mày hỏi: “Sao vậy?”
Lâm Bình kể lại ngắn gọn chuyện ở bữa tiệc. Vương Húc nghe xong sửng sốt nói: "Cũng tức là cái người Lê Văn Vân đó để Quách Khải Thụy này cúi đầu với cậu ta, hơn nữa hai người Hoàng Gia Gia và Hoàng Hân còn vô cùng khách sáo với cậu ta?"
Lâm Bình gật đầu.
Ông ta không đề cập gì đến chuyện Lê Văn Vân là Người Gác Đêm.
“Ông đã thử anh ta chưa?” Vương Húc hỏi.
Lâm Bình lắc đầu nói: "Không có, nhưng cậu ta hiển nhiên không đơn giản đâu. Tôi cảm thấy nếu Giai Kỳ thực sự muốn kết bạn với cậu ta thì hẳn là vẫn không có vấn đề gì."
"Một người có thể khiến một nhân vật như Quách Khải Thụy cúi đầu chào thì tất nhiên không đơn giản. Thằng nhóc này tất nhiên là người trong thế giới ngầm, nhưng không biết có phải là Người Gác Đêm hay không. Chuyện này ông đừng để lộ ra.” Vương Húc nói.
Lâm Bình khẽ gật đầu. Ngay cả khi Vương Húc không đề cập đến thì ông ta cũng sẽ che giấu nó cho Lê Văn Vân.
...
Trong khi đó, ở một nơi khác!
Một chiếc ô tô màu đen đang tiến về phía trước. Bên trong xe, hai người Tôn Lượng và Tôn Hạo đang ngồi ở hàng ghế sau. Tôn Lượng nhìn ra ngoài cửa sổ, còn Tôn Hạo thì cả khuôn mặt khó coi vô cùng.