“Chuyện gì mà không thể nói trên điện thoại?” Lê Văn Vân hỏi.
Nói thật anh có hơi sợ nữ nhân này, chủ yếu là vì mị lực cô ta quá lớn.
Lúc trước Hoa Hồng Đỏ không biết anh là Người Gác Đêm số 0 thì còn khá tốt, phát sinh quan hệ thì cũng không có vấn đề gì.
Nhưng sau khi biết, Lê Văn Vân có hơi không dám xuống tay với cô ta, lỡ như trong quá trình vận động thì bị độc chết rồi sao, lúc ấy thì mất nhiều hơn được.
Loại nữ nhân như vậy chính là biến thái, quỷ mới biết cô ta sẽ làm ra chuyện gì.
Cho nên nếu có thể không gặp mặt thì Lê Văn Vân vẫn tận lực lựa chọn không gặp.
“Ai da, người ta là muốn gặp anh một lần mà, bình thường người ta nhắn tin anh cũng không thèm trả lời, cũng không chủ động liên lạc với người ta gì hết trơn.” m thanh ủy khuất của Hoa Hồng Đỏ từ trong điện thoại vang lên.
“Dừng, dừng, cô cứ nói chuyện như thế tôi chịu không nổi.” Lê Văn Vân nói.
“Không chịu nổi thì có thể đến đây với người ta mà.” Hoa Hồng Đỏ đáp lại.
“Tôi khinh!” Lê Văn Vân quả thực là không chịu nổi, vội nói: “Cô còn không nói thì tôi cúp điện thoại đó.”
“Ai da, tôi nói là được rồi chứ gì.” Hoa Hồng Đỏ nói đến đây đã dùng lại giọng bình thường: “Bùi Nghênh Tùng sợ rằng tạm thời không ra được.”
“Hửm?” Vẻ mặt Lê Văn Vân khẽ biến nói: “Cô biết vị trí của ông ta?”
“Cũng không phải là biết, ông ta luôn trốn tránh ẩn úp, sẽ không bại lộ vị trí bản thân đâu, nhưng là tôi căn cứ vào vài chuyện để suy đoán. Ông ta chắc hẳn đang núp khu Tội Ác.” Hoa Hồng Đỏ nói.
Nghe đến đây Lê Văn Vân nhíu mày hỏi: “Cô chắc không?”
“Đại khái chắc như thế, tôi thử liên lạc với ông ta rồi, nhưng mỗi lần đều nhận được hồi âm rất chậm, nếu như ở bên ngoài thì cũng không đến nổi như thế.” Hoa Hồng Đỏ suy tư nói.
“Ông ta nguyện ý xuất hiện không?” Lê Văn Vân hỏi lần nữa.
“Tôi đang hẹn.” Hoa Hồng Đỏ nói đến đây lại suy tư một lúc rồi bình tĩnh nói: “Có điều gần đây bên Hồng Nguyệt có một chuyện, bọn họ đã thống nhất Ẩn Giả và người của gia tộc Dempsey lại, rất có thể sẽ hợp tác với gia tộc Dempsey.”
“Có chứng cứ không?” Lê Văn Vân híp mắt hỏi.
Nếu như có chứng cớ vậy thì lúc anh đi đối phó gia tộc Dempsey không có nhiều phiền toái.
“Không thể nào lưu lại chứng cớ.” Hoa Hồng Đỏ nói: “Tôi cũng chỉ là nhận được tin này từ vài tin mà Bùi Nghênh Tùng gửi cho, ông ta muốn tôi ở bên này liên lạc với Shawn Dempsey, anh ta có chuyện muốn nói với tôi, có điều tối hôm qua tôi đã thử liên lạc nhưng không liên lạc được.”
Lê Văn Vân sờ lỗ mũi nói: “Cô không liên lạc được cũng phải, anh ta đã chết rồi.”
“Hả? Anh làm à?” Hoa Hồng Đỏ kinh ngạc hỏi.
Lê Văn Vân gật đầu nói: “Đúng vậy, trận chiến ba năm trước, tin tức của các cô chắc là do gia tộc Dempsey tiết lộ.”
Hoa Hồng Đỏ lắc đầu nói: “Tôi không biết, tôi chỉ biết là bên trong Người Gác Đêm có nội gián, hơn nữa cấp bậc người này cũng không thấp, còn cụ thể là ai thì trừ Bùi Nghênh Tùng tôi không biết còn ai nữa.”
Lê Văn Vân thở dài một hơi. Quả nhiên, người gia tộc Dempsey lúc làm loại chuyện như vậy đều không bao giờ lưu lại chứng cứ.
Anh thở dài nói: “Vậy cô có tin tức những cao thủ khác của Hồng Nguyệt không?”
Nếu không giải quyết được những người khác vậy thì trước tiên giải quyết đám người Hồng Nguyệt này rồi tính!
“Không có, chúng tôi vốn rất ít liên lạc với nhau.” Hoa Hồng Đỏ nói: “Đại đa số mỗi người đều có cuộc sống riêng của mình, chỉ chờ đợi Bùi Nghênh Tùng phân phát nhiệm vụ thôi.”
“Được rồi, vậy tôi cúp máy trước! Nhớ việc nhà họ Vưu bên đó đấy.” Lê Văn Vân nói.
“Ai da, thiệt là. Anh thế nào lại không thích nói chuyện với người ta, người ta cảm thấy rất buồn lòng đó.” Hoa Hồng Đỏ õng ẹo đáp lại.
Lê Văn Vân thầm mắng trong lòng, sau đó vội vàng cúp điện thoại.
Sau khi cúp điện thoại, Lê Văn Vân thở dài một hơi. Lúc này nhân viên phục vụ cũng chậm chạp đưa món lên.
Lê Văn Vân ăn một bụng không ít sau đó mới chậm rãi rời khỏi nhà hàng Vinh Hoa. Vương Giai Kỳ đã có Phạm Nhược Tuyết chăm từng chút, anh cũng không gấp gáp trở về, suy nghĩ một chút, anh quyết định đi net đánh vài trận.
Cầm di động tìm tòi một lúc, anh mới thấy được hướng của quán net.
“Rầm!”
Vừa lúc đó, ở một nơi cách đó không xa, một tiếng “rầm” vang lên đột ngột.
Lê Văn Vân nhìn theo nơi phát ra âm thanh. Lập tức chân mày anh cau lại.
Cách đó không xa, một chiếc xe màu đen nhỏ và một chiếc xe thể thao đỏ đã đụng vào nhau.
“Mẹ nó.” Lê Văn Vân sợ hết hồn, không nhịn được đi về phía bên kia.
Người xung quanh bắt đầu đông lên, Lê Văn Vân đi đến phía trước. Phát hiện chiếc xe màu đen nhỏ phía sau tông vào đuôi xe màu đỏ, chắc là phải chịu toàn bộ trách nhiệm rồi.
Chiếc xe màu đen nhỏ kia cũng không phải hạng thường, là một chiếc Audi A6 nhưng so với chiếc màu đỏ Ferrari phía trước mà nói thì thật sự là quá chênh lệch.
“Chiếc Audi này chắc chắn xui xẻo rồi!”
“Vỡ thành như này sợ rằng phải bồi thường không ít đâu nha.”
Người vây xung quanh bắt đầu thảo luận.
Lê Văn Vân cau mày, lúc này chỗ ghế tài xế phía trước một người đàn ông cường tráng đi xuống, anh ta mang một cặp kính râm, bộ dạng có vẻ rất tức giận.
Đi về phía sau, anh ta vỗ lên cửa sổ chiếc Audi hét: “Mở cửa, mở cửa!”
Lê Văn Vân nhíu mày càng chặt. Anh nhìn qua cửa kiếng xe có thể thấy trên ghế lái của tài xế là một nữ nhân xinh đẹp độ chừng ba mươi tuổi, không hề trang điểm nhưng dung mạo cũng tính là đẹp.
Có điều lúc này tóc cô ta có hơi rối, có vẻ như đầu đã đụng phải đâu đó vì sự cố va chạm khi nãy, trên trán còn có máu tươi chảy xuống.
Hàng ghế phía sau còn có một đứa trẻ tầm ba bốn tuổi, nhưng có vẻ như đứa trẻ đã hôn mê, hô hấp có hơi không ổn, hẳn là bị bệnh.
Nghe được tiếng hét, người phụ nữ ngồi vị trí tài xế vội vàng mở cửa xe, người đàn ông trung niên thô bạo kéo nữ nhân xuống xe.
Có người thấy được diện mạo của người phụ nữ: “Ồ, người này không phải là Lưu Giai sao?”
“Hình như là thế!”
Lê Văn Vân có chút mờ mịt, anh nhíu mày hỏi: “Lưu Giai là ai?”
“Hai năm nay không hề có chút tiếng tăm, anh không biết cũng đúng, cô ta từng là hoa đán của truyền thông Lâm Hải, có điều những năm gần đây đã bắt đầu mất đi hào quang. Phụ nữ làm minh tinh mà, dùng tuổi trẻ để kiếm tiền, bây giờ thịnh nhất ở truyền thông Lâm Hải chính là Tần Tuyết Nhi.”
Lê Văn Vân nghe được cái tên Tần Tuyết Nhi, vẻ mặt hơi co rút. Người chủ trì của hội đấu giá trước kia cũng là Tần Tuyết Nhi à.
“Đúng vậy, từ sau khi Tần Tuyết Nhi quật khởi, trước đó Lưu Giai chủ trì chương trình gameshow đang nổi cũng bị Tần Tuyết Nhi giành mất, sau đó Lưu Giai từ từ bị mọi người lạnh nhạt…”
Nghe đến đây Lê Văn Vân nhíu mày nhìn về chiếc xe thể thao màu đỏ.
Vị trí ghế phụ kế bên tài xế còn có một người ngồi, Lê Văn Vân nhìn rồi ngây ra.
Người ngồi ở ghế phụ có mang một cái nón, trên mặt còn có một cái kính râm.
Nhưng năng lực điều tra của Lê Văn Vân mạnh biết bao nhiêu, lúc thấy người này, anh nhìn một cái đã nhận ra, cô gái này… chính là Tần Tuyết Nhi.
Cho nên… tình huống bây giờ là như thế nào? Minh tinh thế hệ trước bất mãn tiểu hoa đán đương thời, định dùng xe đâm chết cô ấy, đồng quy vu tận với cô ấy?
Tần Tuyết Nhi ngồi đó cũng không hề bị thương, miệng còn treo nụ cười nhàn nhạt, có hơi mang ý vị giễu cợt. Tất nhiên, nụ cười này cô ta thu lại cũng rất nhanh.
Lê Văn Vân nhìn thấy thế, trong lòng hơi động.
“Có biết lái xe không vậy hả, cô có biết lái xe không vậy!” Tên đàn ông cường tráng kia đẩy Lưu Giai một cái rồi quát: “Cô nói chuyện này tính sao.”
Dường như lúc này Lưu Giai cũng đã hồi phục tinh thần, cô ta ngạc nhiên nhìn tên đàn ông cường tráng trước mặt, vội nói: “Anh Hứa, tôi không phải cố ý, tôi gấp gáp muốn đưa đứa nhỏ đi bệnh viện, nó lên cơn sốt rất nguy hiểm, coi như là chỗ quen biết, anh thả cho tôi đi để tôi đưa đứa bé đến bệnh viện trước được không?”
“Con cô bị bệnh thì cô lái xe đụng chúng tôi à? Cô rõ ràng biết đây là xe của Tuyết Nhi, cô còn cố ý đụng vào?” Người được gọi là anh Hứa lớn tiếng mắng người: “Cô có biết xe này đắt bao nhiêu không? Với thu nhập hiện tại của cô mà bồi thường được à? Tuyết Nhi có bị thương thì cô chịu nổi trách nhiệm không? Con cô gấp đi bệnh viện, Tuyết Nhi còn phải gấp đến trường quay mà! Chậm trễ quay phim cô có bồi thường được không? Cô nói đi, nên làm thế nào!”
“Anh Hứa, con tôi thật sự là lên cơn sốt rất cao, lúc ấy xe các người hồi nhanh hồi chậm, tôi muốn qua mặt các người nên mới xảy ra va chạm.” Lưu Giai cầu khẩn nói: “Tất cả trách nhiệm tôi đều phụ trách, anh để tôi gặp Tuyết Nhi một lát đi, tôi nói chuyện với em ấy không phải là xong sao?”
“Cô bây giờ có tư cách gì gặp Tuyết Nhi?” Anh Hứa cười lạnh nói: “Đừng có đứng nói nhảm, chờ cảnh sát đến xử lý cô đi.”
“Anh Hứa, lúc trước anh đi theo tôi, tôi đối với anh vô cùng tốt, anh nể tình chút được không? Đứa nhỏ bệnh rất nghiêm trọng.” Lưu Giai không để tâm đến trán còn chảy máu, gian này cầu khẩn.
Lê Văn Vân nghe đến đây lại nhìn về phía ghế phụ trên chiếc Ferrari kia.
Chỗ ghế phụ nụ cười trên mặt Tần Tuyết Nhi lại càng nhiều, dường như đối với dáng vẻ của Lưu Giai như thế cảm thấy rất hưởng thụ khoái chí.