Lê Cảnh An tốt bụng, nhưng không phải là thánh mẫu.
Chuyện xảy ra chín năm trước, trong lòng ông ấy không thể không có vướng mắc. Không giậu đổ bìm leo, với ông ấy mà nói đã là phúc hậu rồi. Còn nói giúp vài lời hay? Sao có thể chứ!
Bây giờ Lê Văn Vân đã được minh oan, bọn họ có thể làm người một cách đường hoàng, không cần quan tâm quá nhiều đến ý kiến của người khác vì thân phận tội phạm của Lê Văn Vân nữa, chỉ cần sống một cuộc sống tốt đẹp là được.
Như thế đã là đủ rồi.
Còn về người thân bạn bè?
Người đã bỏ đá xuống giếng, có thể tính người thân bạn bè à?
Chín năm trước không kêu được một tiếng, có thể tính là người thân bạn bè ư?
Tại sao thời điểm Tào Dung đối xử quá đáng với họ, bọn họ vẫn không muốn trở mặt với Tào Dung?
Đó là vì Tào Dung ít nhiều đã dang tay giúp đỡ khi họ khó khăn nhất vào chín năm trước, cũng không vì chuyện của Lê Văn Vân mà trở mặt với bọn họ!
Còn nhà họ Lê đã ở đâu?
Vì vậy, ông ấy đã lựa chọn không giúp đỡ, đương nhiên cũng không chọn thừa cơ hãm hại! Nói xấu trước mặt Lôi Bân đã nằm ngoài giới hạn của ông ấy.
Về phần sống chết của nhà họ Lê, tùy theo vận mệnh của chính bọn họ đi.
...
Lê Văn Vân không biết cuộc nói chuyện giữa Lê Cảnh An và Lê Vĩnh Sanh. Anh đã giao tất cả quyền lợi cho Lê Cảnh An, chỉ cần Lê Cảnh An lên tiếng, Lôi Bân sẽ tự nhiên chấp hành! Nếu ông ấy không lên tiếng, Lôi Bân cũng biết phải làm gì tiếp theo.
Lúc này, Lê Văn Vân vội vàng lao ra khỏi phòng, lấy điện thoại di động ra và tìm số điện thoại của Phạm Nhược Tuyết, gọi đi.
Chẳng mấy chốc, đầu bên kia điện thoại đã kết nối, Phạm Nhược Tuyết hỏi: "Số 2 tỉnh rồi à?"
“Tỉnh rồi.” Lê Văn Vân nói thẳng: “Cho tôi địa chỉ của Shawn Dempsey. Từ khi anh ta xuất hiện ở Lâm Hải, chắc hẳn cô đã kiểm soát được hành tung của anh ta.”
Phạm Nhược Tuyết im lặng một lúc, một lúc sau mới nói: "Xem ra số 2 đã nói với anh chuyện đó rồi."
"Cho nên, đừng thuyết phục tôi." Lê Văn Vân nhàn nhạt nói: "Cái chết của Đường Đường, thương tích của số 2, phải có người chịu trách nhiệm. Tôi đi chém Shawn Dempsey trước."
"Lê Văn Vân, tôi không khuyên anh. Nhưng anh phải xem xét hậu quả cho kỹ. Phía chúng ta không phải là không muốn ra tay, mà là không có bằng chứng. Những gì số 2 nói chỉ là lời nói từ một phía của cô ấy, hoàn toàn không có bằng chứng." Phạm Nhược Tuyết nói:" Giết người của gia tộc Dempsey sẽ khiến Người Gác Đêm nội loạn. Dù sao thì anh ta cũng là “Tinh Diệu” thế hệ đầu tiên, nếu anh ra tay... "
"Huân chương Tinh Diệu, ông đây cũng có!" Lê Văn Vân chế nhạo: "Hơn nữa... tôi sẽ không gây rắc rối cho Người Gác Đêm. Không có mấy người biết tôi đã trở lại, kể cả Người Gác Đêm. Họ sẽ không biết ai đã làm. Nếu biết, tôi... sẽ thông báo tôi đã rời khỏi Người Gác Đêm."
"Lê Văn Vân! Đừng bốc đồng!" Khi Phạm Nhược Tuyết nghe thấy Lê Văn Vân định rời khỏi Người Gác Đêm, giọng điệu của cô thay đổi đáng kể.
"Vẫn là câu nói đó, đối với cái chết của Đường Đường và thương tích của Thi Kỳ phải chịu ngày hôm qua, người nào ra tay thì người đó phải chịu trách nhiệm, phải trả giá!" Lê Văn Vân hờ hững nói: "Tôi không quan tâm kẻ đó là ai, bây giờ tôi phải đi giết chết kẻ đó. Cô không cho tôi địa chỉ cũng không sao, tôi sẽ tự tìm! Thậm chí phải lật tung cả Lâm Hải, tôi cũng phải chém kẻ đó cho đến chết. Nếu không tìm thấy tôi, tôi sẽ đến Châu u, chém chết con chó già Perrin Dempsey kia!"
Phạm Nhược Tuyết im lặng một lúc, sau đó giọng điệu cô bình tĩnh trở lại, khôi phục sắc mặt lạnh lùng trước đây, nói: "Anh ở dưới lầu đợi, tôi sẽ về ngay!"
Nói xong, cô lại bình tĩnh nói: "Cái chết của Đường Đường vốn là cái gai trong lòng tôi. Nếu tôi không thuyết phục được anh, vậy... tôi sẽ tham gia cùng với anh, tôi và anh sẽ đi cùng nhau."
Lê Văn Vân giật mình, vừa định nói gì đó, nhưng Phạm Nhược Tuyết không cho anh cơ hội để nói, cô trực tiếp cúp điện thoại.
Ở cửa khu nhà, Lê Văn Vân đứng đó bình tĩnh chờ đợi. Một lúc sau, một chiếc xe địa hình dừng lại trước mặt Lê Văn Vân. Trên xe, Lý Tiểu U đã thay lại quần áo thường ngày. Phạm Nhược Tuyết ngồi ở vị trí lái xe vẫn còn mặc đồng phục của Người Gác Đêm. Một thân đồ đen đã tôn lên dáng người lả lướt đầy đặn của cô một cách vô cùng tinh tế.
Cửa xe mở ra, Lý Tiểu U nhảy xuống xe và nói: "Tôi sẽ chăm sóc cho chị Thi Kỳ. Đối phương có thể làm chị Thi Kỳ bị thương như thế này, hai người nên cẩn thận."
Lê Văn Vân gật đầu, mở cửa ghế phó lái và ngồi xuống.
Phạm Nhược Tuyết với vẻ mặt lạnh lùng bình tĩnh nói: "Vô Danh và Phá Không ở ghế sau."
Lê Văn Vân sửng sốt, hỏi: "Cô mang đao của tôi tới đây à?"
“Nếu Giản Hưng tới, anh không thể không có vũ khí.” Phạm Nhược Tuyết bình tĩnh nói: “Đồng phục cũng có, anh ra ghế sau thay đồ đi!”
Lê Văn Vân suy nghĩ một lúc, cuối cùng vẫn gật đầu.
Anh ngồi ở ghế sau, Phạm Nhược Tuyết khởi động xe. Lê Văn Vân bắt đầu thay đồng phục, sau khi thay xong, anh leo từ ghế sau lên ghế phụ.
“Mặc quần áo của Người Gác Đêm vẫn là thoải mái nhất.” Lê Văn Vân nhếch miệng cười nói.
“Lát nữa lấy mặt nạ bảo hộ đeo vào đi.” Phạm Nhược Tuyết nói.
Người Gác Đêm, hầu hết mọi người sẽ không để lộ mặt mũi của mình, vì vậy họ sẽ đeo mặt nạ riêng khi chân chính thực hiện nhiệm vụ. Chỉ để lộ ánh mắt, không để lộ gương mặt.
“Tôi vẫn biết quy tắc.” Lê Văn Vân cười cười, sau đó liếc mắt nhìn Phạm Nhược Tuyết và nói: “Cô không cần nhúng tay vào chuyện này. Tôi có thể đi một mình.”
“Đừng nói nhảm!” Phạm Nhược Tuyết thản nhiên nói.
...
Lâm Hải, hướng đông nam, vùng ngoại ô, phía sau là một khu rừng, có một biệt thự rất sang trọng. Lúc này biệt thự sáng rực cả lên. Bên trong biệt thự, một người đàn ông trung niên tóc vàng đang ngồi đó, trên tay cầm một ly rượu vang đỏ.
Đối diện với ông ta, một người đàn ông mặc áo choàng đen ngồi bắt chéo chân ở đó.
Shawn Dempsey mỉm cười và nói bằng tiếng địa phương trôi chảy: "Ông Lâm, không biết ông định ra tay khi nào. Khi nào ông ra tay, tôi sẽ có thể trở về suôn sẻ. Tôi không muốn ở lại nơi này thêm một ngày nào nữa. Tôi có cảm giác như người phụ nữ đó sẽ đến giết tôi."
"Đừng nôn nóng, vì Vương Giai Kỳ hiện giờ đang có rất nhiều Người Gác Đêm ở bên cạnh. Hơn nữa Giản Hưng từng nói rằng số 0 trước đây cũng đang ở Lâm Hải. Chúng ta không biết gương mặt thật của kẻ đó, ra tay sẽ có rủi ro." Đối diện với ông ta, người đàn ông mặc áo khoác thản nhiên nói.
"Có ông ở đây, tất nhiên tôi sẽ không sợ." Shawn Dempsey nói: "Bây giờ có Hồng Nguyệt, có gia tộc Dempsey của chúng ta, hiện tại có ông và ngài Ẩn Giả gia nhập, chủ nhân nhất định sẽ ban ân cho chúng ta!"
Người đàn ông trung niên đối diện cười nhẹ, không lên tiếng.
Đột nhiên, lỗ tai người đàn ông trung niên khẽ nhúc nhích, ông ta cầm ly rượu bước lên lầu nói: "Có người tới. Hẳn là Người Gác Đêm tới khởi binh hỏi tội. Cậu tự mình giải quyết đi!"
"Đừng lo lắng! Họ không dám làm gì tôi đâu." Shawn Dempsey hờ hững nói.
Người đàn ông trung niên bước lên lầu, ngay sau đó có tiếng gõ cửa vang lên.
Shawn Dempsey bước đến cửa và mở cửa ra, Lê Văn Vân và Phạm Nhược Tuyết đã đứng đó. Phạm Nhược Tuyết không đeo mặt nạ bảo hộ, đôi mắt đẹp của cô nhìn Shawn Dempsey.
"Ái chà chà, bác sĩ Phạm, không ngờ cô lại đích thân đến thăm tôi. Thật là vinh hạnh. Mời vào." Shawn Dempsey hiển nhiên đã quen biết Phạm Nhược Tuyết. Dù sao bản thân anh ta cũng là Người Gác Đêm, về phần Lê Văn Vân, anh ta trực tiếp bỏ qua. Nghĩ Lê Văn Vân chỉ là một Người Gác Đêm bình thường do Phạm Nhược Tuyết đưa đến mà thôi.
Anh ta không biết rằng Lê Văn Vân mới là thần chết!
“Số 2 bị anh đả thương, đúng không?” Sau khi bước vào, Phạm Nhược Tuyết nhàn nhạt mở miệng.
Shawn Dempsey nhún vai hờ hững nói: "Cô ta muốn giết tôi, sau đó bị tôi đả thương. Nói mới nhớ, số 2 Người Gác Đêm của các cô lại kém cỏi đến thế, có vẻ như các người đã xuống dốc rồi. Giản Hưng lúc trước và Lê Văn Vân ở thế hệ đầu tiên đều là những tồn tại khiến cả thế giới ngầm nghe tin phải sợ mất mật."
“Anh phải cho tôi một lời giải thích!” Phạm Nhược Tuyết nhẹ giọng nói.
"Cái gì? Nói cái gì thế?" Shawn Dempsey cười khẩy rồi hỏi: "Người bên phía các cô đã ra tay với tôi, bản thân mình không tài giỏi nên mới bị tôi đánh cho bị thương. Tôi chưa đòi các người giải thích đã là tận tình tận nghĩa rồi. Giờ cô lại có thể tìm tôi đòi giải thích? Thật là nực cười!"
“Tại sao cô ấy lại muốn giết anh, anh không tự coi lại chính mình sao?” Bác sĩ Phạm giễu cợt nói.
Shawn Dempsey cười, khẽ lắc ly rượu đỏ của mình, nói: "Đương nhiên là tôi không biết. Tất nhiên, bác sĩ Phạm, nếu cô sẵn sàng ngủ với tôi, có lẽ tôi sẽ biết."
“Chỉ dựa vào anh mà cũng xứng đáng ra tay với số 2 ư?” Lê Văn Vân chế nhạo, sau đó nhàn nhạt nói: "Người ở trên kia, xuống dưới đi!"
Nghe được lời Lê Văn Vân nói, bấy giờ Shawn Dempsey mới chú ý đến Lê Văn Vân, anh ta chế nhạo: "Tôi đang nói chuyện với bác sĩ Phạm, anh xía mỏ vào..."
Khoảnh khăc tiếp theo, anh ta nhìn thấy chuôi dao kép trên lưng Lê Văn Vân, đồng tử của anh ta đột nhiên co rút lại!
"Phá Không và Vô Danh! Anh là..."
Keng!
Trước khi anh ta dứt lời, âm thanh của đao ra khỏi vỏ đã vang lên.