Edit: Sa Thường ngày nếu Cố Chi Thu nhận được tin nhắn than thở của Kiều Lâm Lâm, cho dù không biết rõ tình huống thì xuất phát từ trách nhiệm của bạn trai, anh sẽ vẫn ôn tồn an ủi cô. Nhưng hôm nay anh vừa nhìn thấu bản chất nói dối không chớp mắt của cô nên khi nhìn mấy chữ “Hu hu hu”, chẳng những không thông cảm mà còn thấy hơi buồn cười, nhanh chóng nhắn tin trả lời: “Ăn sáng no quá? Xin lỗi, anh còn trên tàu điện ngầm, không thể thấu hiểu được.”
Đang chờ bạn trai dỗ dành, tốt nhất là ôm hôn cưng nựng, Kiều Lâm Lâm nghe tiếng thông báo Wechat thì vội vàng mở ra xem, sau khi đọc được câu trả lời của bạn trai, nụ cười mong đợi thoắt cái cứng lại. Cô và Cố Chi Thu hiện không ở gần nhau nên không biết ánh mắt anh là lạnh lùng hay trêu đùa, nhưng đọc thì có cảm giác rất lạnh lùng, rất cạn tình, rất vô lý. Nhưng vì sao lại như vậy chứ? Nam thần không an ủi cô thì thôi, lại còn nói mát, khác thường cứ như bị ai nhập vậy, chẳng lẽ cô đã vô ý đắc tội anh?
Kiều Lâm Lâm vừa hoang mang vừa tủi thân, nhưng vì tin tưởng nam thần, biết anh không phải người vô duyên vô cớ cáu kỉnh nên cô dằn sự khó chịu trong lòng xuống, cố gắng nhớ lại hôm nay cô đã sai ở đâu.
Buổi sáng lúc xuất phát họ vẫn còn rất tốt, cái này thì không có gì phải đắn đo cả, nam thần chẳng những ân cần mua bữa sáng cho cô mà còn chủ động xách đồ đạc giúp cô, chứng tỏ khi đó cô còn chưa đắc tội anh; quãng đường ngồi tàu điện ngầm và xe buýt cũng rất hòa hợp, họ nói cười rôm rả, không cự cãi gì, do đó vấn đề hơn phân nửa là từ lão Kiều nhà cô. Khóa được mục tiêu, kết hợp với câu “bữa sáng ăn no quá” của nam thần, Kiều Lâm Lâm mạnh dạn suy đoán chẳng lẽ là vì cô nói dối lão Kiều rằng cô chưa ăn sáng? Nghe thì có vẻ vô lý nhưng Kiều Lâm Lâm đặt mình vào góc độ của nam thần để cẩn thận suy nghĩ, nam thần không ngại vất vả mà mới sáng sớm đã tới căn tin mua bữa sáng nóng hổi cho cô, cô cũng ăn rất khoan khoái, ấy vậy mà lại nói với lão Kiều là cô chưa ăn gì sắp chết đói đến nơi, như vậy có khác nào phủ nhận tất cả sự hy sinh của anh? Thảo nào nam thần không vui, nếu đổi lại là cô, có khi cô còn phát nổ ngay tại chỗ ấy chứ.
Càng nghĩ càng thấy nam thần quá khó khăn, tuy Kiều Lâm Lâm vẫn cảm thấy mình vô tội, cô không hề có ý phủ nhận công lao của anh mà chỉ nói dối để lừa lão Kiều thôi, nhưng rốt cuộc là cô suy nghĩ không chu toàn, vì vậy ai tủi thân thì được chứ không tới lượt cô. Kiều Lâm Lâm hơi chột dạ, yếu ớt gửi tin nhắn hỏi: “Anh giận hả?”
Nhận được tin nhắn, Cố Chi Thu nhướn mày ngạc nhiên, suy cho cùng anh cũng là thanh niên có người yêu, qua lại đã lâu, ít nhiều cũng biết vài “ám ngữ” của đôi lứa yêu nhau, ví dụ như nếu bạn gái dè dặt hỏi “anh giận hả” thì có nghĩa là “em sai rồi”.
Cố Chi Thu không ngờ chỉ một câu đơn giản của anh lại khiến cô chủ động nhận lỗi, không thể không nói là niềm vui bất ngờ, điều này cũng giúp anh nhận ra bình thường anh dung túng cô vô điều kiện quá thể, thỉnh thoảng vẫn nên cứng rắn một chút để cô biết giới hạn.
Vì vậy, Cố Chi Thu không vội chấp nhận lời xin lỗi của cô mà tiếp tục ẩn ý trả lời: “Em nói xem vì sao anh giận?”
Kiều Lâm Lâm đang cầm điện thoại bỗng thấy hơi run, những lời này chứng tỏ nam thần rất tức giận, hậu quả rất nghiêm trọng, vốn nghĩ cô xin lỗi thì chuyện lớn hóa nhỏ, chuyện nhỏ hóa không, nhưng giờ cô không dám qua loa nữa, nằm co ro trên giường ngoan ngoãn gõ chữ: “Em xin lỗi, em sai rồi, ban nãy em nên tìm lý do tốt hơn chứ không nên nói dối bố em là chưa ăn sáng vì như vậy đã đạp đổ việc anh vất cả mua bữa sáng cho em…”
Kiều Lâm Lâm thành tâm thành ý nói xin lỗi, phía sau còn một đoạn dài ngoằng giải thích sự bất dĩ của mình. Đáng lẽ cô có thể gửi tin nhắn thoại để đỡ tốn công nhưng hiện giờ đang ở nhà, hai phòng ngủ nhà họ chỉ được ngăn cách bằng tấm vách nhựa, hoàn toàn không có hiệu quả cách âm, nếu cô gửi tin nhắn thoại cho nam thần, có khi anh còn chưa nghe được thì lão Kiều ở bên kia vách ngăn đã nghe rõ ràng rành mạch hết rồi. Hết cách, cô chỉ có thể không ngại vất vả mà gõ chữ thôi. Không biết nam thần có thể nể tình cô gõ nhiều chữ mà tha thứ cho cô hay không.
Cố Chi Thu đọc xong đoạn văn xin lỗi đầy chân thành của cô, không hề cảm thấy cô vất vả gõ chữ mà chỉ thấy bất đắc dĩ: “Em nghĩ anh giận vì hồi sáng rõ ràng em đã ăn bữa sáng do anh mua nhưng lại nói dối chú Kiều là chưa ăn gì?”
Kiều Lâm Lâm dè dặt hỏi lại: “Không phải sao ạ?”
Cố Chi Thu: …
Cố Chi Thu dở khóc dở cười, cảm thấy mình quá ngây thơ khi nghĩ cô chủ động nhận lỗi, cơ bản là cô không hề biết vấn đề nằm ở đâu. Anh không tiếp tục lãng phí thời gian nữa, lời ít ý nhiều: “Đúng vậy, anh khá để ý việc em lừa gạt chú Kiều.”
Kiều Lâm Lâm học khoa Tiếng Trung ở trường danh tiếng cũng không phải là phí tiền, nhanh chóng phát hiện trọng điểm của nam thần hình như ở chữ “lừa gạt”, bèn biện minh: “Em nói dối thiện ý mà, vì muốn nhanh chóng đuổi bố em thôi chứ bộ.”
“Nghĩa là em cảm thấy quan hệ của chúng ta không được phép ra ngoài ánh sáng?”
Cố Chi Thu nói thẳng vào vấn đề làm Kiều Lâm Lâm sợ đến mức suýt lăn xuống giường, cho rằng mình thể hiện quá rõ ràng nên bị nam thần phát hiện suy nghĩ thật của mình. Mà nếu nam thần đã biết tâm tư của cô thì liệu anh có bằng lòng đi Thập Sát Hải chơi qua đêm với cô không?
Kiều Lâm Lâm rối rắm vô cùng, trong đầu toàn lo lắng mình không được ngủ với nam thần, nào còn tâm trí đâu nhắn tin nữa. Cố Chi Thu đợi vài giây không thấy tin trả lời cũng dần hối hận, sợ mình nặng lời, bèn giải thích: “Ý anh là sau này gặp phải tình huống như vậy thì đừng nói dối, cứ nói thật là được.”
Đừng nói dối? Kiều Lâm Lâm ngây ngô hỏi: “Thế chẳng phải chỉ cần nửa phút là bố em đoán ra anh là bạn trai của em à?”
Tai Cố Chi Thu ửng đỏ, gõ: “Chúng ta vốn là như vậy mà, chú đoán ra cũng bình thường thôi.”
Kiều Lâm Lâm không nhìn thấy phản ứng của nam thần, chỉ nhìn chằm chằm đoạn tin nhắn nghiên cứu hồi lâu, cuối cùng ngộ ra: “Anh không thích em nói dối bố mẹ dù có là lời nói dối thiện ý?”
Cố Chi Thu đáp “Ừm”, Kiều Lâm Lâm thở phào nhẹ nhõm, làm cô sợ hết hồn, cứ tưởng anh nhìn thấy tâm tư của cô. Nếu là nguyên nhân này thì dễ thôi, Kiều Lâm Lâm rất tích cực bày tỏ: “Vâng, sau này em sẽ chú ý, anh không được giận nữa đâu đấy.”
Hiển nhiên Cố Chi Thu rất hoan nghênh thái độ nhận lỗi tích cực của cô, trả lời bằng biểu tượng đầu chó, cũng bày tỏ: “Anh không giận.”
Được bạn trai xoa dịu, Kiều Lâm Lâm vô cùng hạnh phúc, chút khó chịu ban nãy tan thành mây khói, thầm nghĩ đạo đức của nam thần nhà cô tốt quá, sau này cô phải nỗ lực học hỏi nam thần mới được. Song song với việc ngưỡng mộ nam thần, Kiều Lâm Lâm cũng rất tự hào về bản thân, mối nguy tình cảm đã được cô b0p ch3t từ trong trứng nước, cô giỏi quá.
Kiều Lâm Lâm hào hứng tiếp tục nhắn tin cùng nam thần, mãi đến khi đồng chí lão Kiều dọn dẹp nhà cửa xong, tới gõ cửa phòng cô: “Lâm Lâm, bây giờ bố nấu cơm, chúng ta ăn sớm rồi sang phụ mẹ được không? Hôm nay cuối tuần, chiều nay mẹ con bận lắm.”
“Dạ!” Nghe đồng chí lão Kiều hỏi, Kiều Lâm Lâm bỗng thấy phấn chấn, bụng cũng không thấy căng nữa, ngồi bật dậy vì cô chợt nhớ ra mục tiêu vĩ đại khác cho việc về nhà hôm nay, thừa dịp lão Phật gia buôn may bán đắt, tâm trạng thoải mái, phải xin thêm phí sinh hoạt mới được. Cô rất có kinh nghiệm xin tiền, phải xin lúc mẹ đang vui, bản thân cũng phải biểu hiện thật tốt thì mới có cớ để xin, cuối tuần chủ động đi bán hàng giúp lão Phật gia cũng là một trong những cách thức biểu hiện.
Lão Kiều tiếp tục đứng ngoài cửa nói: “Vậy con dậy thu dọn đồ đạc đi, kẻo mẹ về lại mắng cho đấy.”
Kiều Lâm Lâm ngoan ngoãn gật đầu: “Dạ, con dậy rồi.” Vẫn là câu nói đó, để có biểu hiện tốt, chủ động xếp đồ là rất cần thiết.
Lão Kiều nói xong thì vào bếp nấu cơm, Kiều Lâm Lâm bịn rịn chào tạm biệt nam thần, sau đó đứng dậy xếp đồ, thuận tiện nhét mấy bộ đồ mùa đông vào ba lô để ngày mai mang về trường. Bạn học Kiều Lâm Lâm giỏi giang làm xong tất cả, ăn trưa xong, an vị ngồi lên chiếc xe máy điện của đồng chí lão Kiều tới quầy bánh nướng của mẹ Kiều.
Quầy bánh nướng của mẹ Kiều rất đắt khách, người mua nối liền không dứt, còn có cả mấy anh shipper đang đứng chờ lấy thức ăn, một mình mẹ Kiều bận tối mắt tối mũi, cũng may Kiều Lâm Lâm và lão Kiều là công nhân chuyên nghiệp, lão Kiều tự giác đeo bao tay phụ trách nướng bánh, Kiều Lâm Lâm hỗ trợ đóng gói và thu tiền, một nhà ba người phối hợp vô cùng ăn ý, làm việc từ hai giờ chiều tới hơn sáu giờ mới kết thúc công việc.
Bình thường hơn bảy giờ mẹ Kiều mới đóng cửa, dọn dẹp xong cũng hơn tám giờ, về tới nhà sớm nhất là hơn chín giờ, nhưng hôm nay bà nghỉ bán sớm. Lúc hai mẹ con dọn quán, lão Kiều về nhà trước để nấu bữa tối, Kiều Lâm Lâm chỉ cần phụ trách thu tiền đã từ chối về cùng bố, kiên trì ở lại giúp đỡ mẹ dọn dẹp. Kiều Lâm Lâm yếu ớt không thể làm việc nặng nên những việc có thể phụ giúp thực sự có hạn, cũng chỉ làm mấy việc nhẹ như kiểm kê lại tiền nong mà thôi, mẹ Kiều còn không cho cô chạm vào lò nướng, một mình khuân lên xe ba gác. Tuy vậy, sách lược của Kiều Lâm Lâm vẫn rất hữu dụng, thu dọn quầy hàng xong, hai mẹ con chen chúc ngồi trên xe ba gác, hứng gió lạnh về nhà, mẹ Kiều ôn hòa hỏi: “Dạo này trường lớp sao rồi?”
Kiều Lâm Lâm ngoan ngoãn trả lời: “Tốt lắm ạ, tuần trước trường tổ chức hội thao, hội sinh viên muốn con vào đội biểu diễn trong lễ khai mạc nhưng con sợ ảnh hưởng việc học nên đã từ chối.”
Mẹ Kiều rất thích nghe Kiều Lâm Lâm kể mấy chuyện vặt vãnh này chứ không phải mấy thứ cao thâm, chủ yếu là vì vợ chồng họ có trình độ văn hóa không cao, hiểu biết về ngành học của con gái cũng có hạn, chỉ biết con gái thi đậu trường danh giá nhất cả nước, cũng biết con gái may mắn mới đỗ vào Trường Thanh, sợ cô không theo kịp bạn học – những người thực sự học giỏi, vì vậy họ quan tâm tới thành tích của cô không khác nào hồi còn cấp ba. Bây giờ nghe cô nói lo học nên không tham gia biểu diễn, mẹ Kiều mừng ra mặt: “Làm đúng lắm, sinh viên phải lấy việc học làm đầu, thành tích học kỳ này cũng phải tiến bộ đó.”
Cái này thì Kiều Lâm Lâm không dám hứa, cô kháng nghị: “Học kỳ trước con lọt vào top 20 của lớp là đã rất khó rồi, học kỳ này giữ vững thành tích là tốt lắm rồi, bố mẹ lại còn muốn con tiến bộ, yêu cầu cao quá rồi đó.”
Mẹ Kiều suy nghĩ chốc lát, thấy cũng có lý, con gái nằm trong top cuối thi đỗ Trường Thanh, nền tảng không thể so sánh với bạn học, có thể tiến bộ lớn như vậy quả thật đã rất cố gắng rồi, bà cũng không đành lòng ép nữa, gật đầu nói: “Được rồi, nếu cuối kỳ không thụt lùi, mẹ thưởng cho con.”
Kiều Lâm Lâm sáng mắt: “Thưởng gì vậy mẹ?”
“Tới đó rồi biết, không khiến con thất vọng đâu.”
Tuy lão Phật gia hứa hẹn chắc nịch nhưng Kiều Lâm Lâm đảo mắt, cảm thấy hiện giờ không nên quá chú ý tới phần thưởng sau này, cô ấp úng nói: “Con có đề nghị nho nhỏ ạ.”
“Đề nghị gì?”
“Có thể tăng phí sinh hoạt của con lên bằng tụi Viên Viên được không ạ?”
Mẹ Kiều nhìn thẳng đường, không lấy làm bất ngờ với đề nghị của cô: “Phí sinh hoạt mỗi tháng của mấy đứa nó là bao nhiêu?”
“Con nói mẹ nghe, phí sinh hoạt tháng này của tụi nó lên tới hai ngàn lận.” Kiều Lâm Lâm nói xong còn than thở, “Tụi nó nói con là người bản địa lúc nào cũng có thể về nhà ăn cơm nên mỗi tháng có thể trừ đi ba trăm tiền ăn, nhưng rõ ràng một tháng con về nhà còn chưa tới hai lần, ba trăm này bị trừ oan quá.”
- -----oOo------