Trần Phong biểu dương vỗ vào mặt anh ta.
Dương Vĩ vẫn đang khóc lóc, cảm thấy đầu gối sắp mất cảm giác rồi, chỉ mong sao mau chóng rời khỏi địa ngục này, để về nhà tìm mẹ.
Anh ta ra sức lắc đầu: “Không ghi hận”
Có lẽ sau này có năm mơ anh ta cũng sẽ bị cảnh tượng ngày hôm nay dọa cho tỉnh giấc, làm sao có thể ghi hận cơ chứ?
Trần Phong hài lòng gật đầu, nói với hai người: “Bây giờ hãy gọi cho cha của tụi mày đi, bảo bọn họ một mình đến đón tụi mày về. Nếu dám dẫn thêm một người, tao sẽ bản nổ đầu của tụi mày. Hơn nữa tốt nhất là nói cha của tụi mày nhanh lên một tí, bởi vì nếu bọn họ không đến thì tụi mày đừng hòng đứng dậy”
Nghe xong những lời này, cả hai đều như trút được gánh nặng. Chỉ cần cha đến thì bọn họ sẽ được an toàn tuyệt đối.
Đáng thương cho cả hai đều bị gấy một tay, vụng. về dùng một tay rút điện thoại ra, gọi điện cho cha mình.
Trước mặt người tàn nhẫn như Trần Phong, cả hai đều không dám thêm mắm dặm muối nói gì cả, mà chỉ nói mình đã bị thương, bảo cha đến cứu mình. Tất nhiên, cả hai cũng không quên nhắc nhở cha mình rằng, cần phải đến một mình
Sau khi cúp điện thoại, cả hai vẫn thành thật quỳ dưới sàn.
Đường Hùng thì chẳng sao cả, nhưng trên đầu gối của Dương Vĩ lại có một lỗ máu, hoàn toàn không chống đỡ được cơ thể, mà liên tục run rẩy.
Trong lòng Dương Vĩ càng gấp gáp hơn. Cha mau đến đây đi, nếu cha còn không đến thì con sẽ chết đó. Trần Phong nhàn nhã tự tại ngồi trên sofa, rót
một ly bia rồi uống một ngụm, nói với Trương Thịnh Hào: “Túc Tinh hội của các ông chẳng ra làm sao cả, bảy tám người trông có vẻ hùng hổ, nhưng đều để trang trí. Nhất là Trương Đức Phát kia, chỉ mới đánh ông ta rụng mất một cái răng mà đã khóc lóc chạy đến bệnh viện, còn không bằng một đứa con gái”
Trương Thịnh Hào cũng rót cho mình một ly bia, một tay mời Trần Phong: "Cậu Trần, xin lỗi. Trương Thịnh Hào tôi đứng đây nhận lỗi với cậu. Là tôi đã lỗ mãng, tôi biết con gái tôi sẽ tỉnh mắt mà”
Trương Hân Nghiên chợt đỏ mặt, luôn cảm thấy câu nói này hơi kỳ quái cứ như cô ấy đã thích Trần Phong vậy.
Trần Phong liếc nhìn Trương Hân Nghiên rồi tức tối nói:“Cô gái này đúng là có con mắt tinh tường, vừa liếc mắt đã nhìn trúng tôi. Vậy là đã thật sự quá tốt với tôi rồi, lại còn mua thuốc, giặt giũ nấu cơm cho tôi nữa. Đúng là người phụ nữ có đức hạnh”
Trương Hân Nghiên chợt trừng mắt lườm Trần Phong. Cái tên trời đánh này lại bắt đầu ăn nói ba hoa rồi đó.
Có điều đoạn đối thoại của hai người này sao cứ khiến cô ấy càng nghe càng thấy kỳ quái thế. Hơi giống mùi con rể lần đầu gặp mặt cha vợ.
Trương Thịnh Hào cười nói: “Là con gái tôi có phúc, sau này vẫn phải làm phiền cậu Trần nhọc lòng rồi”
“Đừng khách sáo, tôi nghe nói ông chỉ có một cô. con gái cưng như vậy. Nếu ông bất cẩn đi đời, vậy chắng phải sản nghiệp này sẽ thuộc vẽ hai người chúng tôi à?" Trần Phong hơi di dỏm nói
Nghe vậy, đôi mắt tam giác của Trương Thịnh Hào mở to, cười ha hả: “Nhưng tôi không muốn đi sớm như thế, tôi còn muốn bồng cháu nữa đấy."
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyenazz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!