Câu nói này đã gợi dậy chút lương tâm cuối cùng còn sót lại của Long Thiên, anh tự cho mình một cái bạt tai nói: "Nghĩ gì vậy chứ, mình không thể làm loại chuyện nước đục thả câu thế này, nếu không bà nội mà biết sẽ chửi chết mình mất!"
Sau khi tự tát mình thì Long Thiên cũng tỉnh táo lại được chút ít, anh làm người cũng có giới hạn của mình, sau đó rút điện thoại ra gọi cho Tiêu Ngọc Phong, thầm nghĩ đều là đồng nghiệp nên chắc Tô Ngọc Phong sẽ biết nhà Tô Mạt ở đâu.
Nhưng gọi lần đầu lại không có ai nghe máy, Long Thiên ra vẻ bất đắc dĩ nghĩ thế này chẳng trách được mình, chỉ có thể đi thuê phòng thôi, anh cứ như vậy mà dễ dàng thuyết phục bản thân, thầm nghĩ cô gái này xinh đẹp thế này, nếu có bị bà đánh thì anh cũng bằng lòng, hơn nữa với tính cách của bà thì cũng không nỡ đánh mình đâu.
Tài xế taxi nhìn Long Thiên tự biên tự diễn một mình qua gương chiếu hậu, thầm nghĩ giới trẻ bây giờ thật lắm trò, rõ ràng có suy nghĩ không đứng đắn rồi nhưng lại vẫn cố giả vờ giả vịt, đúng là làm màu.
Nhưng khi tài xế nhìn thấy gương mặt xinh đẹp kia của Tô Mạt thì trong lòng cũng có cảm giác kích thích lây, nếu như anh ta mà gặp phải chuyện thế này thì cũng còn nghĩ gì đến việc nhân nghĩa đạo đức nữa, nghĩ như vậy thì hình tượng của Long Thiên lập tức lại cao lên vài phần.
"Bác tài, đến khách sạn gần đây nhất", Long Thiên điềm nhiên nói.
Nhưng vừa nói xong thì điện thoại vang lên, Long Thiên nhắm mắt nghỉ ngơi, tài xế cũng khởi động xe rồi chạy đi.
Mười phút sau, điện thoại lại vang lên, Long Thiên vẫn không có động thái gì, tài xế bị tiếng chuông điện thoại quấy rầy đến mức không chịu được mới lên tiếng nhắc: "Người anh em, anh có điện thoại kìa".
"Có sao?"
"Anh nghe xem".
"Anh ảo giác rồi, bác tài".
"Không phải, anh nghe kỹ mà xem".
Long Thiên liếc xéo bác tài một cái, rồi giả vờ ngạc nhiên kêu lên một tiếng 'ôi', cuối cùng đành bất đắc dĩ cầm điện thoại lên tức giận nói: "Tiêu Ngọc Phong, cậu bị bệnh sao, chơi cái trò gì vậy chứ!"
"Không phải, đội trưởng, vừa nãy không phải anh gọi cho tôi sao?"
"Đúng vậy, sao vừa nãy cậu không nghe điện thoại?"
"Vừa mới một hồi chuông, tôi đang định nghe thì anh đã tắt máy rồi".
"...", Long Thiên thở dài, thực sự đuối lý rồi, anh uể oải nói: "Cậu có biết nhà của Tô Mạt ở đâu không? Cô ta uống say rồi, tôi đưa cô ta về".
"Tô Mạt? Tại sao hai người lại đi uống rượu cùng nhau vậy?", Tiêu Ngọc Phong ngạc nhiên hỏi.
"Chuyện dài lắm, cậu nói cho tôi biết nhà cô ta ở đâu là được, có phải cậu cũng không biết không, không biết cũng không sao, tôi cúp máy đây".
Đúng lúc Long Thiên đang cố gắng cúp máy thì Tiêu Ngọc Phong giành nói: "Tôi biết, ở ngã tư đường Xuân Phong..."
Long Thiên chậm mất một bước, đành nghiến răng nói: "Cậu được lắm".
"Đội trưởng, anh có ý gì vậy, anh làm tôi hoang mang quá", Tiêu Ngọc Phong thật sự rất buồn bực.
Long Thiên không muốn nói dài dòng với tên ngốc này nữa, trực tiếp cúp máy, thừ người tựa vào ghế, nước mắt hai hàng, câm nín không nói nên lời.
Tài xế lại đúng lúc bồi thêm nhát dao nói: "Anh bạn, còn đi khách sạn thuê phòng nữa không?"
Long Thiên rất muốn cắn răng làm một lần chuyện mơ hồ, dù sao cũng lâu rồi anh không gần phụ nữ, nhưng giới hạn vẫn chưa mất hẳn khiến anh đưa ra một quyết định có thể sẽ khiến anh hối hận nhưng tuyệt đối chính xác.
Đầu phố Xuân Phong, Long Thiên dìu Tô Mạt xuống xe, trước khi tài xế chạy đi còn giơ ngón cái ra với Long Thiên, bây giờ đàn ông quân tử thế này đúng là hiếm gặp, trong xã hội ngày này tỉ lệ nam nữ mất cân bằng nghiêm trọng thế này thì chẳng phải mấy tên đàn ông thấy kẽ hở là lợi dụng được ngay sao?
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!