Lọc Truyện
Từ ngày 03/08/2024: TruyệnAzz sẽ chuyển sang dùng tên miền truyenazzmoi.com.Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé truyenazzmoi.com

“Cảnh tượng đó cả đời tôi cũng không thể quên được, lúc đó tôi đã thề độc, rằng bất cứ ai cũng không được phép tổn hại chị tôi nữa, Long Thiên, anh nói xem, một người đàn ông bất chợt xông vào cuộc sống của chị tôi như anh, chị ấy có thể dễ dàng chấp nhận sống chung sao? Ai biết được anh có phải người đàn ông tiếp theo làm tổn thương chị tôi không?”, Vương Manh Manh xổ ra một hơi.   

             Long Thiên thoáng sững sờ, thật không ngờ Vương Lệ Trân xinh đẹp hoàn mỹ lại từng có quá khứ như vậy, có lẽ ban đầu, cô ấy tỏ ra ghét bỏ mình không hẳn là nhắm vào mình, mà là cô ấy đã hoàn toàn mất niềm tin vào đàn ông, cho nên mới náu mình trong vỏ bọc lạnh lùng gai góc để bảo vệ chính mình.  

             “Tôi bảo đảm với cô, tôi sẽ không bao giờ làm tổn thương chị của cô”, Long Thiên nghiêm túc đáp.  

             Vương Manh Manh khịt mũi khinh miệt: “Đàn ông tên nào chẳng nói thế, dù sao cũng chỉ là chót lưỡi đầu môi thôi”.  

             Long Thiên bẹo mặt Vương Manh Manh đang cố làm ra vẻ già đời: “Tôi nói này, cô mới yêu đương được mấy lần hả, làm như cao thủ tình trường không bằng ấy?”  

             Vương Manh Manh gạt tay Long Thiên ra: “Hừm, dù sao nếu anh dám làm chuyện gì có lỗi với chị tôi, nhất định tôi là người đầu tiên không tha cho anh”.  

             “Không phải cô không thừa nhận tôi là chồng của chị cô à?”, Long Thiên hỏi ngược lại.  

             Vương Manh Manh ra vẻ bà cụ non: “Đúng là tôi không thừa nhận, nhưng không có nghĩa là anh được quyền làm chuyện có lỗi với chị tôi, trừ phi chị tôi quát bảo anh cút đi, bằng không anh không được phép ruồng bỏ chị tôi, nếu như anh dám, Vương Manh Manh tôi dù có chết cũng phải giết chết anh”.  

             “Nói cứ như thể cô chết là có thể giết được tôi ấy”.   

             “Sao không, hơn nữa còn phải rút gân lột da anh ra”.  

             Long Thiên cười đáp, tôi chống mắt lên chờ, Vương Manh Manh lại ỉu xìu, vừa rồi chứng kiến võ công của anh, xem ra cho dù anh thật sự là kẻ ăn ở hai lòng, thì Vương Manh Manh cũng chẳng làm gì anh được.  

             “Hạ Tuyết thích anh”, Vương Manh Manh một câu chọt trúng trọng tâm.  

             “Con gái say nắng người khác là chuyện bình thường”, Long Thiên không quan tâm: “Cũng chẳng cần lo lắng làm gì, có Hạ Thiên trông chừng rồi, cô ta cũng không thể làm ra chuyện nghiêng trời lệch đất gì đâu, nhưng với bản lĩnh của cô ta thì cô phải coi chừng, đừng thấy bề ngoài vô hại đơn thuần mà coi thường, chút tính toán nhỏ thôi cũng đủ khiến người ta xấc bấc xang bang đó, sau này nếu thật sự xảy ra chuyện, người đâm sau lưng cô cũng sẽ là cô ta, cô và cô ta chơi chung với nhau thì phải cẩn thận”.   

             Vương Manh Manh khinh thường, nói: “Chẳng qua là có chút khôn vặt thôi, làm gì ghê gớm như anh nói!”  

             “Lấy tư cách người đi trước, anh rể nói cho cô biết”, Long Thiên nhìn về phía trước, ngữ khí âm trầm và nghiêm túc trước nay chưa từng có: “Thế giới này, kẻ thù tốn trăm mưu nghìn kế chỉ để đâm cô một dao, chưa chắc đã là nhát trí mạng, nhưng một cú nhẹ nhàng của người bạn luôn đứng sau lưng lại có thể khiến cô chết không nhắm mắt đấy”.  

             “…”  

             Vương Lệ Trân vốn không định tham gia họp lớp gì đó, hồi học phổ thông, cô luôn là một con vịt xấu xí, mãi cho đến khi tốt nghiệp phổ thông, bị người ta hung hăng đâm cho một nhát, cô mới lột xác biến thành một con thiên nga rực rỡ huy hoàng, nói đi nói lại, cô cũng nên cảm ơn tên hotboy tốt mã rã đám Chung Tân Vinh, nếu như không phải hắn khiến cho Vương Lệ Trân sáng mắt ra, e rằng bây giờ cô vẫn chỉ là một con vịt xấu xí ngu ngốc mà thôi.   

             Diệp Yêu Tinh có rất nhiều trích dẫn kinh điển, cô gái này trong bất kỳ trường hợp nào cũng có thể như cá gặp nước, nói ra những câu vô cùng xác đáng và được Vương Lệ Trân thừa nhận, ngàn vạn lần không được tin cái gọi là, “phụ nữ không cần đẹp, ngoại hình không cần lung linh” gì đó, bởi vì một ngày nào đó bạn trở nên trắng trẻo xinh đẹp, bạn sẽ phát hiện cuộc đời mình như một trò ăn gian mà thôi.  

             Bản thân mình đây chẳng phải là một ví dụ hết sức sống động đấy ư?  

             Bước xuống từ chiếc Lamborghini của Diệp Yêu Tinh, hôm nay Vương Lệ Trân mặc một bộ váy dạ hội màu đen, càng tôn thêm thân hình mảnh mai hoàn hảo của cô, trước giờ Vương Lệ Trân vốn không thích mặc những trang phục quá lộng lẫy, không có nghĩa là cô không thể mặc được. Đối với người phụ nữ có bằng thạc sĩ đại học Thanh Hoa ngay từ khi còn học đại học, hơn nữa còn là người phụ nữ đầu tiên có nghiên cứu dược phẩm độc quyền được đăng trên tập san học thuật có uy tín của quốc gia, thời trang chẳng qua là một công thức hóa học đơn giản mà thôi.   

             Diệp Yêu Tinh đi phía sau, tha hồ ngắm nhìn dáng vẻ của Vương Lệ Trân, dù cũng là phụ nữ nhưng Diệp Yêu Tinh vẫn rất ngưỡng mộ cô, khí chất này, thân hình này, có thể nói ngay cả siêu mẫu hàng đầu thế giới đứng trước mặt cô cũng phải ảm đạm xấu hổ, Diệp Yêu Tinh rất háo hức chờ xem vẻ mặt của đám người đần độn hồi trung học vẫn luôn coi thường Vương Lệ Trân sẽ biến đổi vi diệu như thế nào, có lẽ tên Chung Tân Vinh ngày xưa từng ra vẻ bề trên làm nhục cô, lúc này nhìn thấy cô, cũng chỉ có thể ngước mắt nhìn lên mà thôi.  

             “Tớ chẳng thích tới mấy chỗ này tí nào”, Vương Lệ Trân nói mà không quay đầu lại.  

             Diệp Yêu Tinh bước lên phía trước, đứng sóng đôi với Vương Lệ Trân: “Bụt nhà không thiêng mà, coi như áo gấm đi đêm đi”.  

             Hồi còn nhỏ Vương Lệ Trân cảm thấy thành phố Bắc Hải này rất lớn, sau khi đến thủ đô học tập, lại cảm thấy thực ra Bắc Hải cũng không lớn đến thế, sau đó nữa lại ra nước ngoài, mới nhận ra Bắc Hải chẳng qua chỉ là một hạt cát trên thế giới mà thôi. Những người từng cười nhạo cô, tổn thương cô, khinh thường cô lúc nhỏ, bây giờ ngẫm nghĩ một chút, chẳng qua chỉ cảm thấy thật buồn cười, cũng không phải cô chưa từng nghĩ đến việc sẽ ăn miếng trả miếng với họ, có điều cũng giống như pha xong một ấm trà, càng uống càng cảm thấy vô vị.  

             Nếu như không phải Diệp Yêu Tinh sống chết lôi cô đi cho bằng được, có lẽ Vương Lệ Trân sẽ chẳng bao giờ gặp lại những người đó nữa.  

             Khác với Vương Lệ Trân, Diệp Yêu Tinh từ khi sinh ra đã luôn là trung tâm chú ý, cho nên khi dẫn Vương Lệ Trân đến phòng riêng của khách sạn năm sao này, rất nhiều người lập tức nhận ra Diệp Yêu Tinh, không ít người đứng dậy vây quanh chào hỏi, trắng trợn hơn có những nam sinh hồi phổ thông từng thầm thương trộm nhớ Diệp Yêu Tinh, lúc này nửa kín nửa hở để lộ chìa khóa chiếc BMW của mình ra như mấy chú công đực xòe đuôi gây chú ý.  

Bạn đang đọc truyện mới tại Truyenazz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Nhấn Mở Bình Luận
Tham gia group Facebook: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất để đọc truyện sớm nhất và yêu cầu truyện mà bạn muốn!
Các bạn thông cảm vì website có hiện quảng cáo để vận hành và duy trì
Mọi người vẫn ủng hộ chúng tớ để ra chương sớm nhất nhé!