Lọc Truyện
Từ ngày 03/08/2024: TruyệnAzz sẽ chuyển sang dùng tên miền truyenazzmoi.com.Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé truyenazzmoi.com

Chiến Binh Bất Bại - Long Thiên

Lời vừa nói ra, đừng nói là mọi người xung quanh sững sờ, đến cả Vương Manh Manh cũng xấu hổ chỉ muốn kiếm cái lỗ nào chui xuống, nhưng lời đã nói cũng giống như nước hắt đi, giải thích chỉ chứng tỏ mình chột dạ, đó không phải là phong cách của cô ta.  

             Vương Manh Manh đưa ngón tay ngoắc Long Thiên, ra vẻ đâm lao thì phải theo lao, hắng giọng nói: “Anh dạy dỗ hai tên khốn này một trận cho tôi, Cách cách đây sẽ thưởng cho anh nụ hôn đầu tiên!”  

             Giờ đến Hạ Thiên cũng hơi bị ngạc nhiên, theo những gì cô ta biết, Long Thiên không phải là anh rể của Vương Manh Manh ư? Nếu Vương Manh Manh hôn anh, vậy há chẳng phải loạn luân hay sao?  

             Quả ớt nhỏ không ngại hóng chuyện cháy nhà người ta, hùa theo: “Được, Cách cách hào phóng, tên cẩu nô tài kia, còn đứng đơ ra đấy làm gì hả?”  

             Đã treo thưởng thì ắt sẽ có người đến giành, nếu như để mấy người thầm thương trộm nhớ Vương Manh Manh ở trường học nghe được câu này, kiểu gì cũng lập tức xông lên, nhưng Long Thiên lại không có chút hứng thú nào, mặc dù em vợ rất xinh xắn đáng yêu, nhưng vẫn là em vợ, lỡ để Vương Lệ Trân biết chuyện thì con đường chinh phục cô của anh lại càng thêm khó khăn, có điều củ khoai nóng bỏng tay này là do anh gây sự mà ra, bây giờ đối phương đã tìm đến tận nhà, Long Thiên không có lý do gì mà không ra mặt giải quyết.  

             Anh bước lên đứng trước mặt mọi người, không hề sợ hãi bất kỳ điều gì.  

             “Rất tốt, ông Đổng, mọi việc tiếp theo xin nhờ ông, tuyệt đối đừng để tôi thất vọng!”, Hứa Văn đắc ý nói, trông dáng vẻ ông ta gầy gò thế thôi, thực lực không thể đùa được đâu, Hứa Văn từng chứng kiến ông ta dùng một chưởng đánh đổ cây hơn trăm tuổi, hệt như đại hiệp mù trên núi vậy, vậy nên gã ta mới xin bố mình cho mượn người này để báo thù, Hứa Văn đã tính toán đâu vào đấy, đầu tiên là đánh Long Thiên tàn phế, sau đó sẽ chơi đùa Vương Manh Manh một chút.  

             Nghĩ đến đây, trên mặt gã ta hiện lên nụ cười nham nhở.  

             Người đàn ông trung niên tên là Đổng Đại Ngưu, mặc dù tên nghe rất tầm thường, thực lực lại không hề tầm thường chút nào, hồi mới 30 tuổi đã vượt mặt bao người, đạt đến cấp bậc hoàng kim, thành tích như vậy có lẽ cũng không là gì so với thế giới, nhưng trong số những võ sĩ ít ỏi của Hoa Hạ cũng coi như rất giỏi rồi, ít nhất hiện tại Hoa Hạ được mấy người 30 tuổi có khả năng phóng nội lực ra ngoài chứ, đến cả người được coi là cao thủ hàng đầu Bắc Hải năm đó Vương Tu Thân cũng chỉ đến thế là cùng.  

             Vậy nên Đổng Đại Ngưu có tư cách kiêu ngạo, hơn nữa, người đang đứng trước mặt ông ta hiện giờ dường như không hề có nội lực, chỉ là một người bình thường mà thôi, xem chừng cũng từng học đánh đấm mấy năm, nhưng chẳng là gì so với cao thủ bậc hoàng kim, với sức lực lấy một chọi mười của ông ta, Đổng Đại Ngưu tin rằng chỉ cần một đòn là đủ nốc ao Long Thiên.   

             Đổng Đại Ngưu nhếch miệng cười coi thường: “Nhãi ranh, tao khuyên mày lập tức cúi đầu nhận tội với cậu chủ, nếu không hậu quả tự chịu”.  

             “Đã đánh đâu? Sao mày cho rằng tao đánh không lại?”, Long Thiên cười nhẹ một tiếng, kể cả vào những năm tháng sóng gió ở Quỷ Môn, cũng chưa từng có ai dám nói với anh mấy lời kiểu này, đúng là rồng lạc ao ngòi, tôm cũng bỡn.  

             Đổng Đại Ngưu không hề coi Long Thiên ra gì, ông ta nhìn anh một cách u ám, trực tiếp ra đòn, nắm đấm mang theo nội lực ánh vàng giáng về phía Long Thiên nhanh như chớp, trong lúc anh còn chưa kịp phòng bị thì đã trúng ngay một đấm, cả người bay xa mấy mét, đập thẳng vào tường, tạo ra tiếng động đinh tai nhức óc, sau đó chỉ thấy Long Thiên dính chặt trên tường bất động.  

             Cú đấm này vượt qua khỏi sự tưởng tượng của mọi người, mấy người Vương Manh Manh vốn tưởng Long Thiên có thể dễ dàng thắng được trận này, nhất là Vương Manh Manh, cô ta mặt đầy hoảng hốt, một là vì Long Thiên bị giết trong vòng một giây, một là không ngờ có người sở hữu nắm đấm với lực đạo mạnh mẽ đến thế, Quả ớt nhỏ thì trầm mặc, cô ta đang suy nghĩ xem người này và ông Hoàng, ai mạnh hơn.  

             Đổng Đại Ngưu thu tay lại, rất có phong thái của cao thủ, nói: “Mau đưa vào bệnh viện đi, nếu đến kịp thì vẫn còn cứu được”.  

Bạn đang đọc truyện mới tại Truyện Azz. Vào google gõ: Truyện Azz để vào nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Nhấn Mở Bình Luận
Tham gia group Facebook: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất để đọc truyện sớm nhất và yêu cầu truyện mà bạn muốn!
Các bạn thông cảm vì website có hiện quảng cáo để vận hành và duy trì
Mọi người vẫn ủng hộ chúng tớ để ra chương sớm nhất nhé!