Vương Manh Manh có lẽ là vì Long Thiên đã ra tay giúp mình rồi, cho nên mới không lật tẩy anh, mà chỉ gật gật đầu, hướng về phía hai cô em có mối quan hệ riêng khá thân với Hứa Văn nói: “Mấy người đưa Hứa Văn ra ngoài đi, đợi gã tỉnh lại thì nói với gã, sau này mà dám bước vào giới này của tôi, tôi sẽ đánh gẫy cái chân của gã”.
Hai cô em hoàn hồn, cuối cùng mới nhếch nhác đi qua đỡ cậu chủ Hứa một giây trước còn tươi cười hớn hở nói chuyện trước mặt bọn họ rời khỏi phòng.
Phải cho đến khi bọn họ ra đến cửa của căn phòng VIP này, Long Thiên mới nhắc nhở: “Là cái chân thứ ba”.
Hai cô em bị doạ cho sợ đến mức phải rảo bước rời khỏi, cách xa cái đôi nam nữ như bị bệnh thần kinh kia, miễn cho tự châm lửa đốt mình.
Những người khác đều lựa chọn ở lại, đến cả Phùng Thiên Sách có mối quan hệ riêng tư khá tốt với Hứa Văn cũng không rời đi, bởi vì gã hiểu rất rõ, bây giờ mà bỏ đi thì tức là lựa chọn tách khỏi đoàn đội, như vậy, nếu sau này muốn quay về, sẽ còn khó hơn cả lên trời. Một thanh niên mới mười mấy tuổi phải điều hành một giới nhỏ có những người cùng chung trí hướng với nhau cũng không hề đơn giản hơn một người ba bốn mươi tuổi quản lý cuộc sống hôn nhân của mình.
Hạ Tuyết đợi ba người kia rời đi xong mới vỗ vỗ ngực mình nói: “Doạ chết bé con rồi”.
Biểu cảm của Long Thiên tỏ vẻ không sao cả nói: “Thằng nhãi ngu ngốc này dám nói một câu vợ tôi không tốt, bị thế còn là nhẹ, yên tâm đi, tôi ra tay biết phân biệt nặng nhẹ, lại thêm cái chai của Manh Manh kia nữa, cùng lắm thì cũng chỉ là vết thương ngoài da, không chết được”.
Đám người Hạ Thiên sợ run cả người.
“Ai cho phép anh gọi tôi là Manh Manh hả!”, Vương Manh manh ăn cháo đá bát tỏ thái độ bất mãn nói: “Đừng cho rằng anh giúp tôi dạy dỗ một tên con nhà quan là có thể mua chuộc được tôi, cho dù anh không ra tay thì tôi cũng có thể hạ được gã”.
“Được thôi, tôi đúng là làm ơn mắc oán”, Long Thiên nhún vai nói: “Dì nhỏ, bữa rượu hôm nay còn uống được nữa không?”
“Uống, tại sao không uống? Vì loại bỏ được lũ sâu bệnh, cạn ly”, Vương Manh Manh nâng cao ly rượu trong tay chúc mừng thắng lợi.
Một giờ sáng, cuối cùng hai người Mã Chí Cao và Phùng Thiên Sách cũng bị đuổi ra khỏi phòng VIP sánh vai nhau đi, Phùng Thiên Sách có chút lo lắng nói: “Để lại bốn cô gái với họ Long kia có an toàn không?”
Mã Chí Cao cười nói: “Cậu không thấy họ Long kia đã say đến mức không còn tỉnh táo nữa rồi à, hơn nữa Quả ớt nhỏ nhà tôi có lúc nào phải chịu thiệt chưa, còn có Vương cách cách hỗn thế ma vương kia nữa, cùng lắm thì bọn họ cũng chỉ giở chút trò chơi khăm của mấy cô gái mà thôi, không xảy ra chuyện gì được đâu”.
“Nếu thật sự xảy ra chuyện gì thì phải làm sao?”, Phùng Thiên Sách vui vẻ nói.
Vẻ mặt Mã Chí Cao kích động nói: “Nếu như anh ấy có thể một long bốn phượng thì sau này anh ấy sẽ là đại ca của tôi, tôi chính là cậu em bé nhỏ của anh ấy, anh ấy bảo tôi làm gì thì tôi sẽ làm cái đó!”
“Người anh em này giỏi vãi ra, còn may tôi đã nghe lời cậu, nếu không e là tôi đã đen đủi rồi, Vương cách cách cũng mất nhân đạo quá, rõ ràng là muốn lôi chúng ta ra để chặt đầu”, Phùng Thiên Sách nghĩ lại mà vẫn còn thấy sợ.
“Không phải là lôi chúng ta, mà là lôi gã Hứa Văn kia ra chặt đầu, những việc làm thất đức của tên nhãi đó cũng chỉ có cậu mới coi như không có gì mà chơi với gã, nếu là tôi, tôi đã cho gã vài bạt tai từ lâu rồi”, Mã Chí Cao đè thấp giọng nói: “Ngày mai cậu đến bệnh viện thăm Hứa Văn, dò la chút tin tức, nếu như tên nhãi đó muốn gây chuyện thì cậu báo ngay cho tôi, không cần họ Long kia ra tay, tôi sẽ giúp cách cách trút mối hận này”.
“Mẹ kiếp, lại bắt tôi làm nội gián, thất đức quá đấy?”, Phùng Thiên Sách mặt mũi tỏ vẻ không tình nguyện.
“Không phải vẫn luôn thế à, gã Hứa Văn kia không phải cũng đã bị chúng ta chơi cho quay mòng mòng rồi à, Phùng Thiên Sách tôi nói thật với cậu nhé, nhà tôi muốn hợp tác làm ăn với bên tập đoàn Vương Thị, nhưng mà lại đang mắc kẹt ở chỗ Chủ tịch Vương, nếu như có thể lấy được đơn hàng này, công ty nhà chúng tôi ít nhất có thể lãi được một tỷ tệ. Lúc trước tôi còn đang cân nhắc xem phải ra tay từ bên cách cách thế nào, nhưng cậu biết đấy, cách cách lúc nào cũng vô tâm chẳng để ý gì, vừa mới nói đến việc nghiêm chỉnh là bắt đầu tìm cớ trả lời cho có lệ, hơn nữa tôi cũng lo sợ mình làm những việc vô ích ảnh hưởng đến tình cảm bạn bè đôi bên, cậu nói xem, có phải tôi nên thay đổi mục tiêu, cố gắng lôi kéo một chút không?”, Mã Chí Cao nói bằng giọng bình tĩnh.
Phùng Thiên Sách không đưa ra đáp án, kiểu vận hành các mối quan hệ xã hội thế này quá phức tạp, gã lười đi nghĩ sâu xa, Mã chí Cao vừa đi vừa nghĩ, bất giác đi nhanh hơn Phùng Thiên Sách, mà Phùng Thiên Sách đi phía sau lại tỏ vẻ giống như là lẽ đương nhiên.
Xem ra, mắt nhìn của Long Thiên bị lệch rồi, trong giới này, người thực sự đứng đầu không phải là Phùng Thiên Sách con nhà nổi tiếng, đi đến đâu cũng hếch cái mũi lên nhìn đời này, mà là Mã Chí Cao gã con nhà giàu đi đến đâu cũng trông như là làm nền cho người ta.
Trong phòng VIP, chỉ còn lại bốn cô gái mà tuỳ ý đưa vào những nơi như này đều có thể khiến người ta say mê như điếu đổ và còn một người đàn ông đang nằm trên ghế sô pha nói năng lung tung là Long Thiên.
Hạ Tuyết nhát gan nhất hơi do dự nói: “Cách cách, anh ấy mới vừa giúp cậu đập tên Hứa Văn, chúng ta làm như vậy có phải quá đáng lắm không?”
“Chuyện gì ra chuyện đấy, Vương cách cách tôi trước giờ luôn ân oán phân minh”, Vương Manh Manh mặt dày mày dạn nói.
“Tôi cũng cảm thấy có chút không tốt, hay là thôi đi, có chút quá đáng rồi”, Hạ Thiên và em gái của cô ta có chung lập trường với nhau.
Quả ớt nhỏ lai dùng giọng hồ hởi nói: “Đừng lề mề nữa, chẳng qua là quay một đoạn video người lớn chút thôi mà, có gì to tát đâu, cùng lắm chúng ta không truyền ra ngoài là được”.
Vương Manh Manh gật đầu: “Quả ớt nhỏ nói đúng, mấy cậu mau đỡ anh ta lên phòng nghỉ trên lầu đi, chuẩn bị diễn kịch hay nào”.
Hạ Tuyết kéo Long Thiên một cái, mặt nhăn như quả mướp đắng nói: “Nặng quá, mấy cậu giúp một tay đi”.
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyenazz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!