“Lúc đó tôi nghĩ, đệt, thế này chẳng phải là đang khiêu khích đám con ông cháu cha chúng tôi à? Khi đấy tôi đánh cược với bạn, trong vòng nửa học kỳ ông đây sẽ cưa đổ đứa con gái này. Sau đó tôi bắt đầu dùng hết mọi cách, tôi tiến công thì cô ấy phòng thủ, giằng co suốt một năm trời mà cô ấy chưa đổ. Chuyện này trở thành trò cười cho toàn trường. Lúc đầu tôi theo đuổi cô ấy phần nhiều là vì cá cược, nhưng sau này thì thật sự đã thích cô gái thích buộc tóc đuôi gà, để mặt mộc này, bởi mỗi lần nhìn thấy cô ấy đều thấy rất thoải mái, không hề có vẻ giả tạo”.
“Thành tích học tập của cô ấy rất tốt, tôi cố hết sức để đến gần cô ấy hơn, chỉ hy vọng cô ấy sẽ chú ý đến tôi hơn một chút. Lúc đó, đám con ông cháu cha chơi với nhau ở thủ đô đều khinh bỉ nói sớm muộn tôi cũng sẽ chết trong tay phụ nữ nhưng tôi không quan tâm, hơn nữa còn vui vẻ mà tiếp tục làm vậy. Năm lớp 11, tôi đánh cược với cô ấy, tôi nói nếu thành tích thi giữa kỳ của tôi cao hơn cô ấy thì cô ấy phải đi “thuê phòng” với tôi. Cô nhóc ấy coi thường tôi nên đồng ý. Tôi ấy vậy mà hơn cô ấy một điểm, từ đó giành chiến thắng. Buổi tối, tôi thuê một căn phòng tổng thống ở khách sạn quốc tế, cô nhóc ấy bướng bỉnh cũng đến. Hai chúng tôi nằm trên giường, đến bước cuối cùng thì tôi dừng lại. Bởi vì cô ấy khóc. Tôi mặc quần áo cho cô ấy, cô ấy hỏi tôi vì sao? Tôi không biết xấu hổ mà nói: rồi sẽ có một ngày tôi khiến cô ấy cam tâm tình nguyện. Bây giờ nghĩ lại, nếu lúc đó tôi làm sai thì cho dù có được cơ thể cũng không có được trái tim cô ấy”.
“Năm lớp 11 rất vui vẻ vì cuối cùng tôi và cô ấy cũng thuận lợi ở bên nhau. Một tên con ông cháu cha chỉ biết ngày ngày đánh nhau như tôi cũng bắt đầu ngoan ngoãn, rời khỏi cái vòng luẩn quẩn ban đầu. Mỗi ngày tôi đều làm vệ sĩ cho cô ấy, chăm chỉ học tập, cố gắng phấn đấu nhưng vẫn không động đến cô ấy. Một mặt là vì cô ấy không đồng ý, một mặt là tôi không nỡ. Một người đến chính mình còn không hiểu nổi như tôi thì làm sao có thể đem lại hạnh phúc cho cô ấy?”
“Cô ấy là một cô gái rất tốt bụng. Lúc hẹn hò cùng cô ấy, nếu gặp được những tên ăn mày giả ôm trẻ con xin tiền thì cô ấy sẽ đem toàn bộ tiền cho họ, vài trăm tệ cứ cho hết như thế, nhưng lại mắng đám người kia vô nhân tính, trời lạnh mà không quan tâm đến sống chết của đứa nhỏ. Có một lần tôi nói với cô ấy rằng, đám trẻ đó đều là không phải con ruột của họ, chỉ là đạo cụ giống như diễn viên vậy, số tiền đó cho đi không đáng. Ai ngờ cô nhóc ấy lại nói cô ấy biết, nhưng nhìn lũ trẻ chịu lạnh cô ấy cảm thấy rất đáng thương. Những cô gái khác thường sẽ tiêu tiền cho mỹ phẩm nhưng cô ấy nhà đã không giàu có gì, có vài đồng lẻ để tiêu lại đem cho người ta hết, đúng là hào phóng, cứ như một thiên sứ có vòng sáng trên đầu vậy. Cô gái như thế ai mà không yêu cho được cơ chứ”.
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyenazz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!