Long Thiên cũng không tiếp tục chủ đề này nữa, như vậy là đã hiểu rõ rồi, Long Thiên biết Diệp Yêu Tinh không dễ bị lật đổ như vậy, Diệp Yêu Tinh cũng biết nguyên nhân nhà họ Đỗ bị diệt vong, cho nên đôi nam nữ bụng dạ thâm sâu này đều dùng cách giao lưu kín đáo để cảnh cáo và nói cho đối phương biết, mình không có bất cứ ý định thù địch nào, nhắc trước đối phương không cần phải làm những chuyện dư thừa.
Kim Tú Nhã có chút khó xử nói: "Đều tại tôi nên những người kỳ quái đó mới đến".
Diệp Yêu Tinh cười tủm tỉm nói: "Không phải đâu, coi như hoạt động giải trí đi, dù sao người đàn ông đó cũng đi rồi, chúng ta ăn tiếp đi".
Ngoài miệng thì nói như vậy nhưng Diệp Yêu Tinh đã lặng lẽ gửi tin nhắn cho Hắc Long của Hắc Long Đường, bảo hắn mang theo vài tay chân đến gây sự một chút ở phòng VIP của người đàn ông Hàn Quốc kia, dám đắc tội với Diệp Yêu Tinh thì còn mơ được sống yên ổn sao?
"..."
Trong một phòng VIP khác có ba người đàn ông, người đàn ông ngồi bên trái mặc chiếc áo màu đen, cách ăn mặc chẳng ra làm sao, khiến người ta có cảm giác mình voi đuôi chuột, hơn nữa khí chất tổng thể lộ ra vẻ u ám, vừa nhìn đã biết không phải hạng tốt đẹp gì.
Người đàn ông trung niên ngồi bên phải lại có thân hình cao to vạm vỡ như gấu, giọng nói ồm ồm như chuông đồng nói: "Cậu chủ, lần này đến Bắc Hải có phải đến võ quán của mấy thế gia kia, đánh cho những kẻ tự nhận mình là cao thủ đó một trận không?"
Người đàn ông ngồi ở vị trí trung tâm nhất có ngoại hình tuấn tú, cảm giác âm nhu, hơn nữa vừa cười lên đã khiến toàn thân toát ra mùi máu tươi, với tay ra lấy một miếng sashimi, vừa cho vào miệng vừa nói: "Tôi lại từng nghe trưởng bối trong nhà nói qua, Bắc Hải này có Lầu Một võ học, bên trong giấu hơn một nửa số bí tịch võ học của Hoa Hạ, có điều do nhà họ Phạm trông coi nên lần này có thể đến đó góp vui một phen. Hơn nữa, Yên Vô Song từ trước đến nay vẫn luôn đối đầu với tôi, nhà họ Yên của cô ta và nhà họ Phạm lại là đồng minh, nên tìm chút hên xui cũng là điều đương nhiên, hơn nữa tôi cũng muốn biết cậu chủ Phạm của nhà họ Phạm đó có phải thật sự là đồ bỏ đi không".
Người đàn ông trung niên vui vẻ nói: "Thú vị đó, nghe nói tòa lầu đó có sáu vị gác lầu, đều là những võ giả cấp Địa, lần này để tôi giúp cậu chủ đánh trận mở đầu, đánh cho chúng trở mình không kịp, còn về phần Cờ thánh Tư Đồ Văn thì phải để ông Liễu ra tay rồi".
Lão giả mặc áo màu đen chính là ông Liễu, cười lạnh một tiếng rồi nói: "Tên Đại Tượng nhà cậu đúng là thích chọn việc nhẹ nhàng mà làm nhỉ, Tư Đồ Văn đó là cấp Thiên trung tam phẩm, một mình tôi không đánh thắng được".
"Ông Liễu, ông đừng khiêm tốn nữa, ai chẳng biết trước đây ông và lão thất phu Tư Đồ Văn đó người tám lạng kẻ nửa cân chứ, đã nhiều năm trôi qua, dựa vào công pháp độc đáo của nhà họ Ngụy chúng ta cộng thêm có sự phụ trợ của đan dược nữa, một Cờ thánh đã bước vào trung tam phẩm nhỏ nhoi sao có thể là đối thủ của ông được", người đàn ông trung niên được gọi là Đại Tượng nịnh nọt nói.
Người thanh niên liếm đồ còn thừa trên ngón tay, híp mắt lại nói: "Thế cứ quyết định vậy đi, tối nay chúng ta tìm vài cô gái vui vẻ trước, ngày mai sẽ đến Lầu Một đó chơi một chút".
"Nói đi nói lại thì tên tiểu quỷ Hàn Quốc đó đi lâu như vậy rồi mà vẫn chưa thấy về nhỉ?", Đại Tượng cười nói: "Vẫn là mắt nhìn của cậu chủ lợi hại, người đẹp vừa nhìn trúng kia có đôi chân dài quả thật là đủ cho tôi chơi mấy năm".
Người thanh niên vẻ mặt vô cảm, chỉ liếc Đại Tượng một cái, ông Liễu bên cạnh ho khan một tiếng, Đại Tượng mới ý thức được mình lỡ lời, vội vàng tự vả vào miệng mình nói: "Tiểu nhân nói sai rồi, mong cậu chủ đừng để bụng, nếu cậu chủ vẫn chưa bớt giận thì tiểu nhân bây giờ lập tức quỳ xuống dập đầu mấy cái".
Tên võ giả có tu vi xấp xỉ vào cấp Thiên mà chẳng có cốt khí gì, còn trông giống chó săn hơn cả chó săn.
Người thanh niên dường như từ lâu đã quen với sự cung kính hèn mọn này của Đại Tượng, cũng chẳng để ý nói: "Mắt nhìn của tên khốn nhà anh cũng coi như không tệ, được, đợi tôi chơi chán rồi sẽ thưởng cho anh cũng có sao đâu".
Đại Tượng cảm động, còn thiếu nước quỳ xuống nước mắt nước mũi nói một tiếng đa tạ long ân thôi.
Đúng lúc này, cửa phòng bị đẩy mở ra, An Tử Húc tinh thần hoảng hốt đi vào, có thể đoán vị cậu chủ mà An Tử Húc nhắc đến chính là người ngồi trước mặt đây.
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyenazz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!