Lúc đầu mọi người đều không nghĩ tới, tất cả đều tới hóng hớt, muốn biết Long Thiên có thật giỏi như vậy hay không.
Hơn nữa, chữa trị kêu la vài tiếng là bình thường nên không ai quan tâm. Kết quả là tiếng kêu khác thường này vừa vang lên, bầu không khí cũng thay đổi, người ta có thể không suy nghĩ lung tung chắc?
Những người ở đây đều không phải loại đứng đắn gì, lập tức nối móc với hàm ý trong lời Long Thiên, ai nấy đều nở nụ cười đầy ẩn ý, có người thích đùa còn lên tiếng trêu chọc: “Tôi nói này Tú Nhã, cô kiềm chế chút đi, đừng có phát ra mấy âm thanh kiểu vậy, đến con gái như tôi còn không chịu được thì nói gì một người đàn ông chứ”.
“Phải đấy, nếu để người ta phân tâm thì người chịu khổ là cô đó, cơ mà không ngờ tiếng kêu Tú Nhã nhà chúng ta đúng là êm tai nha”
“Đúng là đẹp tựa thiên âm, chả trách đám đàn ông đều bị cô mê hoặc điên đảo, giọng nói này có thể đi đóng phim tình cảm luôn được rồi”
Bị đám chị em trêu đùa, Kim Tú Nhã xấu hổ đỏ bừng mặt nhận ra tiếng kêu hồi nãy của mình thật sự dễ khiến người khác liên tưởng, mấy người quen với người đẹp chân dài này đều biết mặc dù trên sân khấu cô ta rất tự tin nhưng thực chất da mặt cực kỳ mỏng, ưa ngại ngùng.
Đó cũng là lý do tại sao trong lúc mọi người đều chọc ghẹo Long Thiên thì chỉ có mỗi Kim Tú Nhã không tham gia, không phải do cô ta khinh anh mà là không biết phải nói gì.
Diệp Yêu Tinh thấy Kim Tú Nhã ngại đến phát khóc liền lên tiếng giúp đỡ: “Được rồi, mấy người bất lương các cô đi ra ngoài hết đi, đừng ở đây quấy rầy Tú Nhã nữa, qua chỗ khác chơi đi”.
Các cô gái cười hi hi, không tình nguyện bỏ ra ngoài, Diệp Yêu Tinh cũng chỉ làm vậy thôi, bề ngoài thì giống như đuổi người nhưng thực chất quan hệ của bọn họ rất tốt, nếu không đã không coi công ty của Diệp Yêu Tinh như là nhà mình vậy, đây đúng là khiến người ta nể phục mê lực của cô ta mà.
Muốn đám đàn ông tụ hội lại thì chỉ cần có mục tiêu chung là được, nhưng có thể khiến đám con gái dễ tị nạnh ở chung với nhau mà không xảy ra tranh cãi thì phải thực sự có bản lĩnh mới làm được.
Dù sao thì người có học hay móc mỉa nhau mà gái đẹp lại càng dễ dàng soi mói nhau hơn nữa.
Sau khi mọi người đi khỏi bầu không khích bất chợt trở nên yên tĩnh, trong phòng chỉ còn lại Long Thiên và Kim Tú Nhã, Long Thiên không hề bị phân tâm bởi cuộc trò chuyện khi nãy mà luôn chuyên tâm dùng nội lực để chữa vết sẹo trên chân Kim Tú Nhã.
Có mỗi hai người mà không nói gì thì có hơi kì cục, đặc biệt là trong tình huống đang tiếp xúc thân thể như này, Kim Tú Nhã lấy dũng khí lên tiếng: “Ừm, bác sĩ Long, anh dùng cách gì để chữa vết sẹo thế, đây là lần đầu tiên tôi thấy có người chỉ dùng tay mà không cần thuốc để chữa đó”.
Kim Tú Nhã là tò mò thật lòng, cô ta chưa từng thấy ai chữa trị như này bao giờ, vết thương của cô ta cũng không phải là nội thương, không dùng thuốc chứ, nhưng đúng là trên chân có cảm giác như đang được thoa một thứ gì vậy, vô cùng thần kỳ, không lẽ đây là loại công phu gì đó.
Long Thiên thực ra đã chưa gần xong rồi, cơ mà cảm giác lúc chạm vào đôi chân này đúng là tuyệt vời khiến cho anh tạm thời không muốn rời tay, giờ trong phòng chỉ còn hai người mà không tranh thủ chút thì thật không đáng mặt dân chơi thủ đô, thế là anh ngẩng đầu cười hi hi nói với Kim Tú Nhã: “Thực ra tôi không phải bác sĩ gì cả, chả qua tôi thấy chân cô đẹp nên muốn sờ một chút thôi, chậc chậc, cảm giác tốt thật, không hổ là người mẫu chân số một”.
“Hả?”, Kim Tú Nhã hơi bất ngờ, sau đó cẩn thận quan sát xem Long Thiên rốt cuộc anh đang nói đùa hay nói thật.
Ai ngờ tên Long Thiên này đột nhiên giở trò cù vào lòng bàn chân cô ta, anh thật sự là một tên cuồng chân, năm đó bắt cóc Trần Phi Ngư, một mặt để cảnh cáo thị uy vì cô ta là bồ nhí của Long Thiên Tượng, còn một lý do khác là muốn sờ thử đôi chân dài của Trần Phi Ngư, nhưng mà phải nói thật chân của Trần Phi Ngư còn kém vài phần so với của Kim Tú Nhã, mặc dù xét tổng thế Trần Phi Ngư nhỉnh hơn đôi chút nhưng riêng cặp chân này thì, xin lỗi chứ, mười Trần Phi Ngư cũng không bì được với một Kim Tú Nhã.
Lòng bàn chân Kim Tú Nhã ngứa ngáy, đây là lần đầu bị người khác chạm vào chỗ nhạy cảm như vậy, cô ta cảm thấy cực kỳ ngại ngùng, vốn tưởng rằng đối phương là người chính trực đàng hoàng, không ngờ lại là một tên lưu manh.
Kim Tú Nhã có chút phật ý, đang muốn rút chân ra thì Long Thiên lại không chịu buông, cô ta nổi giận đỏ bừng mặt: “Anh Long, mong anh tôn trọng tôi một chút!”
“Tôi không buông đấy thì sao?”, Long Thiên nở điệu cười hệt như mấy tên ăn chơi khốn nạn đang trêu ghẹo gái nhà lành: “Dù sao cách âm của căn phòng này cũng rất tốt, cô có hét khản cả giọng cũng không ai nghe thấy đâu”.
“Anh Long, tôi thật sự không chịu nổi nữa, anh đừng cù nữa!”, Kim Tú Nhã khổ sở ôm miệng ngăn mình cười thành tiếng.
Long Thiên cười ha ha nói: “Gọi anh Thiên bằng tiếng Hàn đi rồi tôi tha cho”.
Đã nhờ giúp thì phải có chút báo đáp gì chứ, nếu không thì thật không hợp với tính cách của anh.
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyenazz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!