Long Thiên đang chém gió với Lưu Công Cẩn thì điện thoại trong túi reo lên, vốn tưởng rằng là vợ nhớ mình rồi, nhưng không ngờ lại là một số điện thoại lạ nên Long Thiên liền tắt máy luôn, anh trước giờ vẫn có thói quen không nghe số lạ, bởi vì căn bản chẳng có chuyện gì tốt đẹp.
Quỷ Môn hay thích chơi mấy trò ra vẻ thần bí giống như đặc công, mỗi lần số lạ gọi tới là chẳng có gì hay ho mà chỉ có tìm vì nhiệm vụ nào đó, Long Thiên đang ăn chơi phè phỡn ở Bắc Hải thế này, lại còn có vợ đẹp bên cạnh, đánh chết anh cũng không có ý định quay về.
Nhưng anh không nghe thì điện thoại vẫn không ngừng vang lên, cảm giác như rất muốn lấy mạng vậy, cuối cùng Long Thiên cũng đành phải nghe, thầm nghĩ nếu như là người của Quỷ Môn thì cứ viện đại một cái cớ cho qua, anh bực mình hỏi: "Ai vậy?"
"Đoán xem người ta là ai nào?", một giọng nữ õng ẹo vang lên trong điện thoại, người đầu tiên Long Thiên nghĩ đến là chị Dung Dung, bởi vì cô gái này thích nhất là giả vờ non tơ, lần nào gặp anh cũng đều õng ẹo như vậy, từ hồi học cấp ba đến giờ Long Thiên đã khắc ghi cái giọng nói này vào tận não rồi.
Nhớ lúc đó trong trường còn có một cậu em khóa dưới nào đó dùng giọng nói của cô ta để tự xử, đương nhiên kết cục của cậu em đó không được tốt lắm, đầu tiên là bị Tiểu Phong đánh cho một trận, sau đó còn bị Tiểu Nam Tử và Long Thiên trói lại vứt dưới cầu vượt qua đêm, từ đó về sau cứ thấy Hoàng Dung Như là lại lẩn như trạch.
Long Thiên cười nói: "Hoàng Dung Như, chị còn giả giọng Đài Loan nữa là tôi đến đại học Thanh Hoa chơi chị chết đấy".
"Hoàng Dung Như là ai thế? Có phải là cô con gái nhà lành nào bị anh dụ dỗ về làm tiểu tam không, người ta đau lòng quá", giọng nói của người phụ nữ vô cùng oán trách.
Long Thiên sững người, giọng nói lần này lại rất khác với Hoàng Dung Như, Long Thiên buồn bực hỏi: "Chị hai, nói chuyện bình thường chút không được sao, cô là ai?"
"Tên khốn nạn nhà anh, đã lợi dụng người ta rồi mà chẳng thèm liên lạc gì với người ta, đúng là vô tình mà", người phụ nữ lại tiếp tục ai oán nói.
Long Thiên cười khổ một tiếng trả lời: "Tôi thật sự không biết cô là ai, hơn nữa, tôi đến Bắc Hải chưa từng lên giường với ai, cho nên có phải cô nhầm người rồi không".
"Đáng ghét, người ta là Khuynh Thành đây", người phụ nữ cười hi hi nói.
Long Thiên buột miệng hỏi: "Khuynh Thành là ai?"
"Khốn nạn, tôi là Diệp Yêu Tinh, tôi nhớ trước đây rõ ràng đã từng gọi cho anh rồi, lẽ nào anh không lưu số điện thoại của tôi lại sao?", Diệp Yêu Tinh không đùa nữa nói, rõ ràng rất bực mình, đây là lần đầu tiên cô ta bị người khác không nhận ra được.
Long Thiên đổ mồ hôi ứng phó nói: "Cô nói ngay từ đầu cô là Diệp Yêu Tinh không phải xong rồi sao, còn giả vờ cái gì mà Khuynh Thành nữa".
"Người ta vốn dĩ tên là Diệp Khuynh Thành, Yêu Tinh chỉ là biệt danh thôi, làm gì có bố mẹ nào lại đặt cho con gái mình cái tên Yêu Tinh chứ, đúng là đồ ngốc", Diệp Yêu Tinh gào lên bên đầu kia điện thoại, cô ta thật sự bị người đàn ông này làm cho tức chết mà.
Chuyện mà phụ nữ không thể khoan dung được nhất là bị người khác xem thường, đặc biệt là người đẹp giống như cô ta, quả thực là đã dẵm lên sĩ diện của cô ta rồi.
Long Thiên thực sự không biết tên thật của Diệp Yêu Tinh, cũng có chút bối rối, cười nói: "Vậy Diệp đại mỹ nhân tìm tôi có việc gì đây?"
"Giờ anh đang ở đâu, tôi đến đón anh, gặp rồi nói", Diệp Yêu Tinh vội vã nói.
Long Thiên nghĩ đến bộ dạng dụ dỗ của cô ta, chỉ sợ Yêu Tinh này lại làm chuyện hoang đường gì đó, nên nói: "Nói qua điện thoại là được rồi, tôi là người đã có vợ, gặp riêng cô không hay".
"Anh sợ bà đây sẽ ăn thịt anh sao? Đại lão gia Long à, anh có sức hấp dẫn lớn đến thế sao? Tôi đáng vì anh mà phản bội cô bạn thân nhất của tôi sao?"
"Haiz, thật sự là, cô cũng biết quá ưu tú vẫn là vấn đề đau đầu nhất của tôi mà".
"Bớt xàm xí đi, có việc cần tìm anh thật, nói cho tôi biết địa chỉ của anh".
"Rừng trúc tím đối diện với cao tốc Bắc Hải ".
Long Thiên bị khí thế của Diệp Yêu Tinh trấn áp, lập tức buột miệng trả lời, vừa cảm thấy mình lỡ lời thì đối phương đã tắt điện thoại rồi.
Long Thiên buồn bực cất điện thoại đi, cô gái này tìm mình rốt cuộc là có chuyện gì đây, còn nhớ lần nào ở cùng với Yêu Tinh này, người chịu thiệt luôn là anh, cô gái đó là nữ lưu manh duy nhất còn lưu manh hơn cả anh.
Lưu Công Cẩn thấy Long Thiên bày ra bộ mặt buồn khổ, trêu ghẹo nói: "Sao thế, người tình cũ tìm đến à, yên tâm, tôi sẽ không nói chuyện này cho Vương Lệ Trân đâu".
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyenazz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!