Lọc Truyện
Từ ngày 03/08/2024: TruyệnAzz sẽ chuyển sang dùng tên miền truyenazzmoi.com.Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé truyenazzmoi.com

Chiến Binh Bất Bại - Long Thiên (FULL)

Trước đó không lâu hai người đã từng giao đấu, khi đó cả hai đều là võ giả cấp Địa, còn bây giờ, chỉ trong vòng chưa đầy ba tháng, một người đã trở thành Bá giả một người thì đã bước vào cấp Thiên.

Tốc độ của cả hai quả là đáng ngạc nhiên.

Người tấn công đầu tiên là Long Thiên đã giật lấy thanh kiếm gỗ từ tay Lưu Công Cẩn.

Kiếm chính là vũ khí quan trọng nhất của kiếm khách, vũ khí cũng không bảo vệ được thì còn đánh đấm gì nữa.

Nhưng Lưu Công Cẩn chỉ hơi kinh ngạc, sau đó nở nụ cười: "Anh tưởng cướp được kiếm gỗ của tôi thì tôi không thể sử dụng kiếm thuật sao?"

Long Thiên xoay thanh kiếm gỗ trong tay, chuôi kiếm không hề nặng, cầm trên tay mà cảm giác nhẹ như bay, không khác gì gỗ thông thường.

Nhưng tại sao khi ở trên tay Lưu Công Cẩn lại có thể gây lực sát thương chết người như vậy.

Long Thiên vốn tưởng rằng thanh kiếm gỗ này là một loại thần khí, nhưng bây giờ xem ra không phải như vậy, không phải lực sát thương của thanh kiếm này đáng kinh ngạc, mà là thanh kiếm gỗ này được Lưu Công Cẩn sử dụng mới có lực sát thương kinh ngạc như vậy.

Long Thiên cười nói: "Ngay cả kiếm cũng bị tôi cướp rồi mà cậu vẫn còn mặt mũi đấu với tôi sao?"

"Anh biết mà, da mặt tôi dày lắm".

Vừa dứt lời, Lưu Công Cẩn liền dùng hai ngón tay đâm về phía Long Thiên, Long Thiên muốn ngăn lại bằng nắm đấm, nhưng chợt nhận ra có gì đó không đúng, anh lập tức lùi ra phía sau tránh.

Quả nhiên, phía trước hai ngón tay của Lưu Công Cẩn xuất hiện một thanh kiếm ảo ảnh được hình thành bằng chân khí, lẽ nào tên khốn kiếm gỗ này đã đạt đến cảnh giới nhân kiếm hợp nhất?

Chưa chờ Long Thiên kịp phản ứng, Lưu Công Cẩn đã xuất hiện trước mặt anh, nhằm thẳng vào trán anh, Long Thiên không thể không tập trung lại tinh thần để tiếp chiêu.

Anh đưa tay phải về phía trước nắm chặt lấy tay trái của Lưu Công Cẩn, sau đó kéo mạnh cậu ta lại, hạ người xuống và đẩy cậu ta về phía sau.

Lưu Công Cẩn liên tiếp ra chiêu, cúi người bay về phía trước, chân trái vừa tiếp đất liền nhảy lên tấn công lại Long Thiên.

Sử dụng chiêu thức Hành Vân Lưu Thủy, kiếm khí chém ngang dọc bay tứ phía trong không trung, sau khí chạm đất lại nổi lên từng trận bụi mù.

Long Thiên bình tĩnh ứng phó, né trái né trái phải, lùi sau, dường như có thể nhìn rõ đường kiếm của Lưu Công Cẩn.

Chỉ tập trung phía trước thì khó tránh khỏi bất cẩn, lúc nhìn thấy sơ hở của Lưu Công Cẩn thì cậu ta đã lướt qua vai Long Thiên, cậu ta giống như một thanh trường kiếm bén nhọn, lao thẳng về phía trước, chém nát mọi chướng ngại vật trước mặt.

Sau khi nhận ra Long Thiên mới biết Lưu Công Cẩn vừa tung hỏa mù, chờ anh phản ứng lại thì thanh kiếm gỗ đã bị Lưu Công Cẩn ẩn đi, không cho Long Thiên cơ hội thở, cậu ta quay người, sử dụng kiếm thứ sáu, kiếm thuật mạnh nhất trong Thiên Nhân Cửu Kiếm là ‘Phất Hiểu’, đường kiếm vô cùng hoàn hảo.

Lúc đó Lưu Công Cẩn cũng chính là dùng kiếm pháp này chém một vị khách khanh nhất đẳng nhà họ Đỗ thành chín chín tám mốt mảnh, có thể thấy động tác rút kiếm vô cùng nhanh nhạy, kiếm võng cũng rất rộng.

Với thực lực cấp Thiên hiện tại của Lưu Công Cẩn, ngay cả cao thủ cấp Thiên cũng không thể thoát khỏi kết cục bị phân thây bởi kiếm võng này.

Lại nhìn Long Thiên ứng phó thế nào, lúc đầu khi kiếm võng hình thành, Kim Cương đã xuất hiện trong tay Long Thiên, sở dĩ lúc giao đấu với Thích Đông Phương anh không xuất đao là vì anh tin Thích Đông Phương không dám ra đòn sát thương, nhưng Lưu Công Cẩn thì khác, cậu ta một lòng muốn giết anh, nếu là vậy sao anh có thể tiếp tục nhường chiêu nữa, hơn nữa Long Thiên cũng không tự tin rằng anh có thể thắng Lưu Công Cẩn mà không cần rút đao.

Dù sao lúc này đối thủ cũng là một cao thủ cấp Thiên.

Kim Cương trừng mắt.

Long Thiên không do dự chém ra một đao, anh không lùi lại mà đứng tại chỗ chém ra, đao cương xuất hiện, bá khí áp đảo, so với nhát kiếm khi đâm lão quái vật nhà họ Đỗ thì còn mạnh hơn mấy phần.

Đây chính là lợi ích của việc không lười biếng trong khoảng thời gian này.

Đao cương và kiếm võng đồng thời va vào nhau lóe lên, xé rách trong không trung, kiếm khí cùng bá khí mạnh mẽ lan tràn, chặt đứt toàn bộ trúc tím trong phạm vi gần đó.

Sau một tiếng nổ lớn.

Cả hai cùng lao vào đối phương, Kim Cương và kiếm gỗ va chạm nhau trong không trung, chỉ trong vài giây, hai bên đã tung ra hơn chục chiêu nhưng không ai chiếm được thế thượng phong.

Quả là một trận chiến đã mắt.

Trong lúc giao đấu, hai người đều mỉm cười, có vẻ như đang rất vui, cũng phải, tri kỉ khó tìm, nhưng đối thủ còn khó tìm hơn, cuộc đời này, có thể gặp được một người cùng trang lứa để giao đấu là một chuyện vô cùng may mắn.

Tại sao một người ba mươi tuổi đã trở thành Thiên Nhân như Tào Tử Kiến lại cảm thấy thế giới này thật nhàm chán?

Đó là vì ông ta đã trở thành vô địch.

Những người trên thế giới này có thể giao đấu với ông ta đều là những lão quái vật đã sống hàng trăm năm.

Quyết đấu với mấy lão quái vật đó sao có thể nhiệt huyết bằng đấu với người cùng tuổi.

Càng lên cao thì càng cô đơn, khó tìm tri kỉ, nhưng cả hai người họ đều rất may mắn khi được sinh ra cùng thời.

Gặp được đối thủ xứng tầm là điều mà những người trong giới võ giả luôn mong ước.

Mã Kiếm và Thích Đông Phương cũng bị trận chiến này thu hút, trong lúc quan sát trận đấu, hai người đàn ông trung niên đã sống hơn nửa thế kỷ này không khỏi cay khóe mắt, bởi vì, hai người đang giao đấu trong trận chiến kia chẳng phải chính là bọn họ năm đó sao?

Thập Tam Giáp là trận chiến giữa kiếm giáp và đao giáp được người đời bàn tán nhiều nhất ở Hoa Hạ.

Trận chiến kéo dài một ngày một đêm, cuối cùng lại ngang tài ngang sức.

Đây không phải là hai người đang tranh đấu mà là phái dùng đao đang phân cao thấp với phái dùng kiếm thì đúng hơn.

Thích Đông Phương cười nói: "Giang hồ cuối cùng cũng là của lớp trẻ thôi".

“Thích Đông Phương, ông đạo đức giả như vậy từ bao giờ thế?”, Mã Kiếm hừ lạnh.

Thích Đông Phương không quan tâm, chỉ thản nhiên nói: "Chẳng phải từ trước tới nay đều cho rằng dùng kiếm là quân tử, dùng đao là mãng phu sao, một tên mãng phu như ông đương nhiên không hiểu được tâm tình của người dùng kiếm như tôi rồi".

“Tâm tình cái đếch gì, tôi thấy ông đang giả tạo thì đúng hơn đấy, đời tôi ghét nhất là mấy tên thích giả danh tri thức như thế này”, Mã Kiếm khinh thường.

“Không tranh luận với người vô học”, Thích Đông Phương phất tay áo, quyết định không nhiều lời với Mã Kiếm nữa, đúng là không thể nói chuyện được với lão già kém hiểu biết này mà.

Bạn đang đọc truyện mới tại Truyện azz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Nhấn Mở Bình Luận
Tham gia group Facebook: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất để đọc truyện sớm nhất và yêu cầu truyện mà bạn muốn!
Các bạn thông cảm vì website có hiện quảng cáo để vận hành và duy trì
Mọi người vẫn ủng hộ chúng tớ để ra chương sớm nhất nhé!