Thời đại của Mã Đao Giáp đã qua rồi, ông ta của hiện tại chỉ là một vị chủ nhà hàng bình thường, có tiền thì đương nhiên sẽ không từ chối, hồi còn trẻ cũng cho rằng có hai thanh đao là có thể có được tất cả, tiền tài, quyền lợi, phụ nữ những thứ này đều dễ như trở bàn tay.
Nhưng đến khi ở một độ tuổi nhất định mới hiểu ra, có những thứ không thể đối lấy bằng tiền được, có những quyền lợi chỉ là trách nhiệm, còn phụ nữ cũng đã bỏ ông ta mà đi.
Người phụ nữ đã ở bên cạnh Mã Kiếm lúc ông ta ở tận đáy cuộc đời cuối cùng cũng vì trò đời bất đắc dĩ mà rời bỏ ông ta, Mã Kiếm cũng không oán hận gì, cũng không cảm thấy bà ta làm gì sai, nước chảy chỗ trũng, người sẽ tìm chỗ cao mà trèo, vốn dĩ đây là lẽ thường tình, tốt xấu gì bà ta cũng còn để lại cho ông một cô con gái.
Chỉ là người phụ nữ đã bỏ ông ta đi có lẽ mãi mãi cũng không biết, bà ta đã từng ở cạnh một cao thủ nhất nhì trong giới võ giả.
"Con gái, đuổi người đó đi đi, bố không bán cho ông ta", Mã Kiếm ngồi ở quầy chống cằm, lười biếng chỉ vào vị khách duy nhất trong nhà hàng.
Người khách này dựa vào bên ngoài mà đoán thì có lẽ cũng chạc tuổi với Mã Kiếm, thoạt nhìn chỉ là một ông chú trung niên bình thường, nhưng nhìn kỹ lại thì sẽ phát hiện ra khí khái anh hùng bức người giữa hai đầu lông mày của ông ta, có điều ăn mặc khá bình thường, mặc một chiếc áo trường bào trông cực kỳ giống đạo nhân.
Mã Tiêu Tiêu bực bội nói: "Bố, chúng ta đã mấy ngày không mở cửa rồi, khó khăn lắm mới có khách đến, sao bố lại muốn đuổi người ta đi, chẳng có ai làm ăn như bố cả, cứ như bố thì lúc nào mới tiết kiệm đủ tiền của hồi môn cho con, sau này con làm sao có thể nở mày nở mặt đi lấy chồng chứ?"
Mã Kiếm cười nói: "Tiểu tổ tông của bố ơi, con lớn lên xinh đẹp thế này chính là của hồi môn tốt nhất rồi, tên ngốc nhà nào có phúc lắm được con để mắt tới thì đúng là được kèo thơm rồi, lại còn dám đòi bố của hồi môn nữa à".
"Con biết con trời sinh xinh đẹp, nhưng xinh đẹp cũng không thể làm cơm ăn được, hơn nữa, con không muốn dựa vào gương mặt để kiếm cơm, mà muốn dựa vào tài năng", Mã Tiêu Tiêu nghiêm túc nói: "Câu này là Long Thiên đã nói".
Mã Kiếm hơi ghen tỵ nói: "Thằng nhóc đó lần trước đã cho con ăn bùa mê thuốc lú gì mà từ ngày gặp cậu ta, ngày nào con cũng nói tốt cho cậu ta thế, tai bố sắp thành cái kén rồi. Con gái à, tục ngữ có câu này hay lắm, tự dưng xum xoe nịnh bợ nhất định là gian tế không có ý tốt, thằng nhóc họ Long này chắc chắn không có ý đồ tốt đẹp gì, con tốt nhất vẫn nên tránh xa cậu ta ra".
"Con có gì để mà lợi dụng chứ, ngực không có, mông cũng không, ngoại hình cũng không thể so sánh được với vợ anh ấy, anh ấy không để ý đến con đâu", Mã Tiêu Tiêu ra vẻ bà cụ non nói.
Mã Kiếm đột nhiên nổi giận nói: "Cậu ta dám chê con gái bố à, bố cho cậu ta ăn mười đao tám đao dạy cậu ta làm người".
Nói xong còn định chuẩn bị đứng lên thật, chỉ sợ ông bố không đáng tin của mình thật sự đến tìm Long Thiên gây sự, vậy thì sau này không còn gì mà ăn uống nữa, Mã Tiêu Tiêu vội vàng ngăn bố mình lại nói: "Bố, bố đừng gây chuyện nữa, thật sự không định buôn bán gì à?"
Mã Kiếm liếc nhìn người đàn ông trung niên kia một cái rồi nói: "Bán cho ai cũng được, chỉ là không bán cho tên khốn đó, con gái, con đừng nhìn bên ngoài trông có vẻ như một người bình thường, thực ra túi tiền rỗng tuếch còn sạch hơn cả mặt ông ta nữa đấy. Đến lúc đó lại ăn quỵt thôi, con mau đuổi ra đi, bố con đã gặp vô số người rồi, không nhìn nhầm được đâu".
Mã Tiêu Tiêu thầm nghĩ người đàn ông này trông cũng khá ưa nhìn, rõ ràng cũng tương đối hiền hậu chân chất, nhưng ăn uống quỵt nợ thì không thể chấp nhận được, kẻ nghèo hèn này còn phải đợi sau này có thể nở này nở mặt xuất giá, sao có thể chưa thành công đã chết được, những kẻ ăn quỵt uống nợ này có thể diệt được kẻ nào hay kẻ đó.
Mã Tiêu Tiêu mang gương mặt tươi cười đi đến trước mặt người đàn ông trung niên kia nói: "Chú à, hôm nay nhà cháu không bán hàng, hay là chú sang tiệm khác ăn được không ạ?"
"Mở cửa mà lại không bán hàng sao", người đàn ông trung niên mỉm cười, tựa hồ như có thể nhìn ra được Mã Tiêu Tiêu đang lo lắng cái gì, từ trong túi áo lấy ra một ngàn đồng bạc đưa cho cô bé nói: "Chắc bố cháu nói chú đến ăn miễn phí đúng không, cô gái nhỏ, cháu cứ cầm số tiền này trước, chú chỉ cần một phần thịt kho tàu thôi, số còn lại cho cháu hết".
Mắt Mã Tiêu Tiêu sáng lên, cười hớn hở cầm lấy một ngàn đồng, vui vẻ nói: "Không quan tâm chú và bố cháu có ân oán gì, nể tình ông bố dở hơi kia của cháu, hôm nay chú chắc chắn được ăn thịt kho tàu".
Người đàn ông trung niên hơi sững sờ, cô gái nhỏ này khá thông minh đó chứ, mới đó đã đoán ra được ông ta và bố cô nhóc đối đầu với nhau trước đây rồi, đang có suy nghĩ đánh giá cao thì lại phát hiện ra cô nhóc này đâu chỉ dừng lại ở thông minh, mà quả thực là khôn ngoan lõi đời.
Một ngàn đồng bạc mà ông ta trả chớp mắt đã bị cô nhóc cho vào trong túi mình một nửa, sau đó cầm một nửa còn lại hét lên: "Bố, người ta đã bỏ ra năm trăm tệ để mua một phần thịt kho tàu, tiền này mà bố không kiếm thì ông trời cũng không độ được đâu".
Mã Kiếm thở dài thườn thượt, ông ta còn không hiểu rõ tính tình con gái mình sao, chính là một cô nhóc coi tiền là trên hết, lúc này đã cầm tiền rồi, nếu như ông ta còn không làm thì kiểu gì cũng bị cô nhóc ép buộc cho xem.