Vừa về đến Bắc Hải, Tiểu Báo Tử và Mộng Nhi bị Long Thiên tiễn ngay về thủ đô, thằng nhóc con này bỏ nhà đi đã ba ngày mà cũng không nói với ai câu nào, đoán chừng Sở Hàn Hương bây giờ đang làm ầm dinh thự lên rồi, nhưng với thủ đoạn của người phụ nữ này thì muốn biết Tiểu Báo Tử đi đâu có gì khó khăn chứ.
Long Thiên thầm nghĩ bà ta có lẽ đã biết con trai mình chạy tới chỗ anh rồi, ba ngày không hỏi anh cũng coi như là đến cực hạn, nếu như thêm vài ngày nữa thì chưa biết chừng sẽ lại hiểu hiểu nhầm gì.
Tiểu Báo Tử sùng bái Long Thiên, nếu nói người nào đáng ghét nhất nhà họ Long thì có lẽ chính là Sở Hàn Hương, bởi vì thân phận nhạy cảm, lại cộng thêm nhờ vào con trai mới được phú quý cho nên từ khi Tiểu Báo Tử còn nhỏ Sở Hàn Hương đã không ngừng bồi dưỡng cậu nhóc, vì điều gì chứ, người trong dinh thự nhà họ Long đương nhiên hiểu rõ, Long Thiên cũng không ngốc đến nỗi không hiểu ra điều này.
Sau khi Long Thiên Tượng quy tiên thì tài sản khổng lồ cuối cùng cũng sẽ thuộc về hai người con trai, nếu như Tiểu Báo Tử không biểu hiện xuất sắc chút thì tương lai làm sao có thể tranh giành tài sản với Long Thiên được.
Từ cổ chí kim, quan hệ trong những gia đình hào môn đều phức tạp hơn những gia đình bình thường nhiều, nguyên nhân là bởi vì một khi con người có quyền thế có tiền bạc là sẽ nhàn rỗi thích chơi mấy trò đấu đá lẫn nhau.
Những năm gần đây Sở Hàn Hương cần cù siêng năng vẽ lên kế hoạch xây dựng của bà ta, có bao nhiêu người thân bên nhà mình thì đều cho vào nội bộ tập đoàn Tượng Quốc bấy nhiêu, không ngờ âm mưu này của bà ta không qua được mắt Lão Phật Gia, nói trắng ra, chỉ cần một ngày Lão Phật Gia chưa chết, thì nhà họ Sở đừng hòng làm chim gáy chiếm tổ chim thước.
Từ trước đến nay Long Thiên không có hứng thú với tranh đấu trong gia tộc, cũng không có ý định sẽ tranh đoạt tài sản của Long Thiên Tượng với Tiểu Báo Tử trong tương lai, nhưng nói thật nếu như Tiểu Báo Tử mà cũng giống như mẹ nó thì có lẽ Long Thiên cũng sẽ không nhường nhịn như vậy.
Đối với Long Thiên, thứ gì anh nói cho thì sẽ cho, nhưng anh chưa nói cho mà vẫn đến cướp thì đành chia đôi chiến tuyến thôi.
Thằng nhóc con lúc lên máy bay cũng vẫn lưu luyến không nỡ đi, ba bước lại quay đầu lại, bộ dạng đáng thương giống như đứa con nít đang chơi vui ở công viên không muốn về nhà vậy, Mộng Nhi ở bên cạnh nhìn trò vui nhưng cũng không dám cười.
Lần này ngoài Long Thiên đưa họ tới sân bay thì còn có cả Vương Lệ Trân, ở đảo Thạch Vũ, Vương Lệ Trân chỉ cần dăm đôi câu chữ đã hoàn toàn chế ngự được Mộng Nhi, nếu như trước khi đi đảo Thạch Vũ, cô ta vẫn còn chút tình cảm trai gái với Long Thiên thì sau khi từ đảo về ý định này đã hoàn toàn tan biến.
Quả thật cô ta không có tự tin cũng không có gan giành đàn ông với Vương Lệ Trân, việc này là lẽ đương nhiên giống như võ giả cấp Hoàng không dám thách chiến với võ giả cấp Thiên vậy, do cách biệt thực lực quá rõ ràng không cần bàn cãi.
Cuối cùng cũng tiễn được Tiểu Báo Tử lắm mồm bên cạnh đi, Long Thiên cười nói: "Lần này Tiểu Báo Tử trở về, chắc chắn sẽ lại bị mẹ nó làm công tác tư tưởng, anh không cần nghe cũng biết lại nói mấy câu kiểu như tránh xa Long Sơn Hổ ra, đừng để tình cảm chi phối gì đó.
Nhưng anh đoán chừng Tiểu Báo Tử sẽ không nghe đâu, thằng em trai này của anh quả thật là rất giống anh trên vài phương diện, không dễ dàng gì bị người khác dụ dỗ đâu".
Vương Lệ Trân ôm cách tay Long Thiên nói: "Nó quả thực rất giống anh, chỉ có điều ngoại hình không giống thôi".
"Nó được thừa hưởng ngoại hình ưu tú của mẹ nó, nếu không một người thô kệch như Long Thiên Tượng sao có thể sinh ra một thằng con có làn da mịn màng thế được. Anh vừa hay là một ngoại lệ, có điều cũng chẳng sao, xưa nay anh cũng không dựa vào gương mặt để kiếm cơm, mà dựa vào tài năng, nếu không việc anh là một cặp với em sao có thể khiến những kẻ tự nhận mình đẹp trai tức đỏ mắt mà chết chứ", Long Thiên đắc ý nói.
Vương Lệ Trân lườm anh một cái rồi nói: "Đừng có gọi Long Thiên Tượng, Long Thiên Tượng nữa, ông ấy là bố anh đó".
"Em đã gặp người bố nào mà chưa từng hỏi han đến con của mình chưa? Anh đã sống hai mươi hai năm rồi, lúc nhỏ chịu đói chịu lạnh cũng chưa từng thấy ông ấy nấu cơm cho anh ăn cũng như mua cho anh một bộ quần áo, đều là ông nội bà nội nuôi anh lớn.
Đừng nói gì mà tình cha như núi cao, anh ngay đến một chút ấm áp cũng chưa từng cảm nhận được, lúc nhỏ không hiểu tại sao ông nội anh lại ghét ông ấy đến vậy, sau này lớn lên rồi mới dần hiểu ra, ông nội không ưa ông ấy là hoàn toàn đúng đắn.
Người như ông ấy xứng đáng gặp họa ngàn năm, tính anh cũng cố chấp giống ông nội anh, đương nhiên cũng không ưa ông ấy rồi".
Long Thiên châm điếu thuốc lên hút: "Nhưng cũng tốt, anh không ưa ông ấy, ông ấy không ưa anh, hai mươi hai năm nay cũng nhờ thế mà anh mới có thể sống vô pháp vô thiên như vậy.
Ông ấy tiếp tục làm việc gian thương của ông ấy, anh làm việc của anh, tốt nhất cả đời cứ như vậy, để tránh sau này ông ấy bắt anh thừa kế gia sản, anh sẽ không còn được tự do như thế này nữa".
Vương Lệ Trân thở dài một hơi nói: "Người khác thì càng mong có nhiều tiền càng tốt, anh thì hay rồi, cho anh tài sản khổng lồ anh không lấy, lẽ nào giống như những thiếu gia trong phim truyền hình, vẫn đang ở độ tuổi nổi loạn, muốn theo đuổi ước mơ gì đó sao".
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyenazz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!