"Bảo bối à, chuyện này không phải em nói một câu là xong được đâu, em có nghĩ rằng nếu chuyện này mà bị lộ ra bên ngoài thì hình tượng mà em luôn xây dựng bấy lâu nay sẽ bị hủy hoại không? Càng chưa nói đến suýt chút nữa là nguy hiểm đến tính mạng, Phi Vũ không hiểu chuyện em hùa theo cậu ta cũng thôi đi, dù sao các em đều còn trẻ, nhưng Đổng Minh Liễu bao nhiêu tuổi rồi, còn đi theo các em gây chuyện nữa. Dù sao chị không quan tâm, sau khi về thì kêu anh ta cút đi!", chị Bùi vẫn giằng co mãi không buông tha nói.
Cô ta đương nhiên chỉ mong Đổng Minh Liễu cuốn xéo, như vậy thì cô ta mới có thể sắp xếp cho em trai mình làm vệ sĩ của Trần Phi Ngư được, đây rõ ràng là ý đồ làm quan ăn lộc vua, ở chùa ăn lộc phật mà, chỉ cần gạo đã nấu thành cơm thì sau này Trần Phi Ngư còn không phải là làm công cho gia đình cô ta hay sao, cô ta cũng nhân cơ hội nước lên thì thuyền cũng lên, hưởng thụ vinh hoa phú quý.
Long Thiên vừa xuất hiện trước cửa phòng bệnh đã nghe thấy tiếng tranh cãi bên trong, đang do dự không biết có nên gõ cửa hay không thì Tiểu Báo Tử trực tiếp không khách khí mở cửa ra, sau đó hét lên: "Chị Phi Ngư, em muốn ôm".
Long Thiên che mặt, người trong phòng bệnh đều theo bản năng nhìn về phía đó, Trần Phi Ngư có chút vui mừng, không ngờ tên tiểu oan gia này cũng khá có lương tâm mà, đang định mở miệng nói thì chị Bùi vốn đang tức giận, lúc này nhìn thấy Tiểu Báo Tử và Long Thiên liền giận cá chém thớt, chưa đợi cho Tiểu Báo Tử đi vào bên trong đã bị cô ta ngăn lại nói: "Các người ở đâu chui ra vậy, là đám săn ảnh hay là người hâm mộ? Vừa nhìn bộ dạng này của các người thì biết chắc là người hâm mộ rồi, đu theo idol đến đây đúng không? Mấy đứa fan não tàn bây giờ đều tin tức nhanh nhạy vậy sao, mặc kệ đi, mau cút ra ngoài, không được ở đây gây rối nữa".
Tính khí của Tiểu Báo Tử nóng nảy thế làm sao có thể nhịn được chứ, cu cậu nhảy đổng lên chửi lại: "Bà cô có biết tôi là ai không? Dám nói tôi như vậy à, có tin tôi cho bà cô mất việc luôn không!"
Chị Bùi nhìn thằng nhóc nhỏ thó rồi lại nhìn Long Thiên đang xách giỏ hoa quả, rõ ràng đã nhầm tưởng hai vị thiếu gia nhà họ Long này là đám fan não tàn, lập tức trở mặt nói: "Nhóc con, cậu là cái thá gì mà dám bảo cho tôi mất việc, khẩu khí lớn gớm, này ông anh đằng sau kia, phiền cậu dạy bảo em trai cậu cho tốt đi, có đứa em không có giáo dục như vậy thì có thể thấy cậu cũng chẳng khá khẩm hơn là bao đâu, ăn mặc thì rách nát thế kia, còn mang hoa quả đến, chắc không phải là loại thối nát một đồng vài cân ở vệ đường đó chứ".
"Bà cô kia, bà mắng tôi thì được, không được phép mắng anh tôi!", Tiểu Báo Tử bảo vệ anh trai nói.
Chị Bùi vẻ mặt khinh miệt nói: "Ồ, cũng bảo vệ anh trai gớm nhỉ, anh trai cậu là cái thứ gì chứ, tôi muốn mắng còn phải được sự cho phép của cậu sao? Hai cái đồ rác rưởi làm bẩn mắt tôi mau cút đi, nếu không tôi gọi bảo vệ bệnh viện tới đó".
Tiểu Báo Tử đang định mở miệng nói ông đây là con trai của Long Thiên Tượng, người kia là con trai trưởng của ông ấy, không có nhà họ Long nuôi thì bà mới được coi là cái thứ gì ấy thì Long Thiên mỉm cười nói: "Chúng tôi tới để thăm bệnh, thăm xong sẽ đi".
Anh trực tiếp không thèm nhìn chị Bùi mà nói với Trần Phi Ngư, chị Bùi đang định sỉ nhục thêm vài câu phát tiết sự tức giận trong lòng ra thì không ngờ Trần Phi Ngư lại lên tiếng nói: "Chị Bùi, họ là bạn của tôi".
Chị Bùi lúc này mới không chửi thêm nữa, có điều nghĩ ngợi gì đó rồi lại nói: "Phi Ngư à, không phải chị cấm em kết bạn, nhưng kết bạn cũng phải xem đối phương có xứng hay không chứ, hai anh em này vừa nhìn đã biết là dạng bần hàn du thủ du thực rồi, không phải dạng tốt đẹp gì, em phải chú ý chút đó".
"Đủ rồi!", Trần Phi Ngư không nhịn nổi nữa nói: "Từ sáng chị đến đây hết mắng gà lại chửi chó, thật sự cho rằng mình là mẹ tôi sao, quản nhiều vậy, nếu như cảm thấy làm việc ở chỗ tôi chịu nhiều oan ức thì chị có thể tự mình đi, còn nữa, làm người tốt nhất đừng có nhìn mặt mà bắt hình dong, chị có biết hai người họ là ai không?"
Chị Bùi lải nhải không ngớt bị Trần Phi Ngư đột nhiên bộc phát tức giận dọa cho câm nín, bất giác mở miệng hỏi: "Bọn họ là ai vậy, chắc không phải là cậu ấm nhà nào đó chứ?"
"Chị có biết Long Thiên Tượng không? Bọn họ là con trai của vị nhân vật lớn đó đấy", Trần Phi Vũ ném đá xuống giếng nói.
Chị Bùi sững người, giống như bị một tia sét đánh trúng đến chết điếng vậy, có đánh chết cô ta cũng không tin hai người này là con trai của vị Diêm Vương danh tiếng lẫy lừng kia, việc này quá khủng khiếp rồi.
Chị ta nhất thời không biết làm thế nào mới được, lúc này khóc không được mà cười cũng không xong, vẻ mặt Tiểu Báo Tử đắc ý, ai bảo bà cô già này lại có mắt không tròng coi thường người khác chứ.
Long Thiên đứng ngoài cửa mặt không cảm xúc hỏi: "Tôi có thể vào được chưa?"
Trần Phi Ngư đưa tay ra đón lấy giỏ hoa quả từ tay Long Thiên, đang định nói có thể thì chị Bùi phản ứng lại đột nhiên tự vả cho mình hai cái bạt tai sau đó quỳ xuống nói: "Cậu chủ Long, tôi có mắt như mù, mong cậu đừng chấp nhặt, tính tình tôi cũng hơi nóng nảy nên mới ăn nói lỗ mãng như vậy, mong cậu tha cho tôi một lần".
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!