Long Thiên đang mặt ủ mày chau trong nhà tắm vừa nghe thấy vậy lập tức hưng phấn trở lại, bộ dạng nhìn Vương Lệ Trân giống y hệt một tên lưu manh thực thụ.
Vương Lệ Trân vừa nói ra câu này có chút hối hận, đang định quay người bỏ chạy nhưng Long Thiên sao có thể bỏ qua chứ, anh túm chặt lấy cô quay lại, sau đó đóng cửa nhà tắm cái rầm, giống hệt với cảnh tưởng mấy tay công tử ăn chơi thời cổ đại diễn trò giương súng cướp con gái nhà lành vậy.
Đại khái sau nửa tiếng đồng đồ, Long Thiên với vẻ mặt gian kế đã thành và Vương Lệ Trân với biểu cảm xấu hổ và giận dữ không chịu nổi cùng đi ra.
Long Thiên thì tâm trạng vô cùng sung sướng, dưới sự cưỡng ép mãnh miệt của anh, mặc dù không thể khiến vợ dùng miệng, nhưng ít nhất cũng đã phát tiết được hết những bí bách tích lũy trong người bấy lâu ra rồi.
Lúc này Long Thiên chỉ cảm thấy khí hải không sôi trào lên như thời gian trước nữa, ngược lại đã bình tĩnh hơn rất nhiều.
Vương Lệ Trân đi đằng sau anh, nhìn bộ dạng huýt sáo sung sướng của anh trông đáng ghét vô cùng, sớm biết vậy thì cô đã không tự mò đến cửa rồi, đắc ý như vậy chắc chắn bây giờ anh đang nghĩ ăn chắc được cô rồi, đây không phải là cục diện mà Vương Lệ Trân thích, nhưng chuyện không làm cũng đã làm cả rồi, chỉ đành giả vờ lạnh như băng nói: "Không có lần sau nữa".
Long Thiên quay đầu lại, cà lơ phất phơ nói: "Ừ, lần sau chơi trò khác đa dạng hơn".
"Anh còn dám nói nữa à!", Vương Lệ Trân tức giận hổn hển, tay phải ngưng tụ ngọn lửa như muốn thiêu cháy cái tên phóng đãng này.
Thấy vợ mình nổi giận thật, Long Thiên không dám đùa cợt nữa, vội vàng lùi lại một bước, xua tay nói: "Em bình tĩnh chút đi, em muốn đốt sạch cả cái khách sạn này sao?"
Như vậy ngọn lửa trong tay Vương Lệ Trân mới biến mất, sau đó hung hăng trừng mắt lườm Long Thiên nói: "Nếu như anh dám nói chuyện này cho người khác thì em sẽ nướng anh thành lợn sữa quay đấy".
Đã từng chứng kiến bộ dạng hắc hóa của vợ mình trên Tử Kim Sơn, đó là cái bóng ma cả đời này của Long Thiên.
Mặc dù đã từng vô số lần lên núi đao xuống biển lửa ở Quỷ Môn, nhưng anh không hề nghi ngờ rằng lần đó chính là khoảnh khắc anh cận kề với cái chết nhất, có lẽ cũng là vì lần đó đã lâm vào tình cảnh sinh tử gần kề nên mới khiến Long Thiên may mắn tìm thấy cánh cửa bước vào Bá Đạo trong lúc quyết chiến với lão yêu quái họ Đỗ kia.
Mặc dù hiện tại đã chân chính là một Bá giả cửu phẩm rồi nhưng anh vẫn chưa có tự tin có thể chế ngự được Vương Lệ Trân hắc hóa, dù sao đó cũng là thần linh vượt ngoài tầm tam giáo cửu lưu của loài người.
Long Thiên nhìn Vương Lệ Trân đã mặc xong quần áo nói: "Vợ, hiện giờ em đã thành công khống chế bao nhiêu phần sức lực trong cơ thể rồi?"
Vương Lệ Trân vừa thu dọn giường chiếu vừa nói: "Ông Phương nói chỉ có một phần, nhưng em đã tự thử qua, sức mạnh đó mạnh hơn lửa bình thường gấp mấy lần, dựa theo những gì ông Phương nói thì nếu như có thể nắm chắc được ba phần thì nước cũng không thể dập được ngọn lửa đó, năm phần trở lên có thể hóa thành vật, mười phần trở lên có thể hủy thiên diệt địa. Nhưng thực sự em không quan tâm ngọn lửa này có sức mạnh lớn đến thế nào, chỉ cần không để cho con phượng hoàng bên trong người em ra ngoài là được, em không muốn lại tạo ra một cảnh tượng không còn ngọn cỏ nào sống sót như ở trên Tử Kim Sơn trước đây đâu".
Trong lòng Long Thiên kinh ngạc, với cảm nhận thần thức của anh thì hiện nay dù mới chỉ nắm chắc một phần thánh hỏa phượng hoàng, nhưng tu vi của Vương Lệ Trân ít nhất cũng trên cấp Địa, mặc dù cấp Thiên và cấp Địa là hai danh giới khác nhau, nhưng đồng dạng như nhau.
Thánh hỏa phượng hoàng mười phần và thánh hỏa phượng hoàng một phần, khoảng cách giữa hai cấp độ này tuyệt đối không thể dùng phép nhân lên gấp mười lần đơn giản để tính toán.
Giả sử theo thời gian, nếu như Vương Lệ Trân thật sự nắm chắc được toàn bộ năng lực của phượng hoàng thì e là cả thế gian này không có ai là đối thủ của cô.
Vấn đề nằm ở chỗ Phương Nhân Vương vì không để phượng hoàng xuất hiện gây họa nhân gian nên mới can thiệp vào chuyện này hay là ông ta có tính toán riêng của mình.
Long Thiên chỉ đành thận trọng đề phòng vị Nho thánh này thôi.
Từ xưa đến nay anh luôn cẩn thận thận trọng, anh không tin trên đời này có bữa cơm nào miễn phí, nhưng trước mắt xem ra Phương Nhân Vương quả thật không có ý đồ làm hại Vương Lệ Trân, lẽ nào thật sự là vì để tránh một kiếp đại nạn cho thiên địa vạn vật sao, ông Phương đó thật sự có giác ngộ lo lắng cho chúng sinh thiên hạ sao?
Long Thiên suy nghĩ không thông, nhưng cũng không đồng nghĩa anh sẽ tin tưởng Phương Nhân Vương hoàn toàn, Nho thánh thì đã sao, mấy năm anh ở Quỷ Môn còn gặp không ít những kẻ ngoài miệng thì nhân nghĩa đạo đức, nhưng đến khi bị lột lớp mặt nạ đó xuống thì cũng vô cùng ghê tởm sao?
"Đang nghĩ gì vậy?", Vương Lệ Trân thấy Long Thiên trầm tư nên rất tò mò.
Long Thiên cười nói: "Tay của vợ đẹp thật đó".