Sau khi chụp ảnh xong, Trần Phi Ngư đứng ở bên cầu nhìn về con sông nhỏ trước mặt nói: "Long Sơn Hổ, không thể không nói ấn tượng của tôi về cậu đã thay đổi rồi. Vốn cho rằng cậu cũng giống như mấy tay công tử có tiền, hàng ngày ăn chơi phóng đãng thích tự do, ngoài bạt mạng đốt tiền của bố mẹ ra thì chẳng biết làm gì.
Tôi rất coi thường những người đàn ông như vậy, cậu cũng không ngoại lệ.
Nhưng hôm nay được cậu ra tay giúp đỡ mới phát hiện ra cậu không phải là người giống như tôi nghĩ, thực ra nghĩ lại thì tôi cũng không có tư cách chỉ trích cậu, suy cho cùng tôi nổi tiếng là do được nhà họ Long các cậu lăng xê, có thể có được cuộc sống vinh hoa phú quý như ngày hôm nay cũng đều là do nhà họ Long cậu cho, không có tư cách bình phẩm lung tung về cậu, cho nên hai chúng ta đã xí xóa hết nợ rồi".
Long Thiên rút điếu thuốc ra hút, chỉ cười vài tiếng, Trần Phi Ngư nhìn Vương Lệ Trân nói: "Chị gái, hành động vừa nãy chỉ là muốn báo thù tên khốn này năm đó đã bắt nạt tôi thôi, tôi và cậu ấy thật sự không có gì cả, không đến mức lát nữa về lại bắt cậu ấy quỳ bàn phím đâu".
Vương Lệ Trân mỉm cười lắc đầu nói: "Tôi đã nhìn ra từ trước đó rồi".
Trần Phi Ngư lè lưỡi, sau đó nói tiếp với Long Thiên: "Vợ của cậu đúng là một người hiền lành hiểu biết, cậu phải quý trọng chị ấy cho tốt vào".
Long Thiên nhìn chằm chằm Vương Lệ Trân, Vương Lệ Trân chột dạ quay mặt đi.
Sau khi đưa Trần Phi Ngư đến bệnh viện xong, trên đường trở về, Long Thiên nắm chặt tay vợ, lại đi đến chỗ cây cầu vừa nãy, lúc này Vương Lệ Trân đã chủ động lên tiếng xin lỗi.
Bởi vì thật ra cô không hề chụp bức ảnh nào.
Rõ ràng Long Thiên cũng biết chuyện này.
Long Thiên dịu dàng nói: "Giống như con cún nhỏ ghen vậy, thật đáng yêu".
Vương Lệ Trân yếu ớt hừ một tiếng, Long Thiên lại tiếp tục cầm tay cô đi, giống như muốn giải thích gì đó nói: "Cô ta nói bọn anh xí xóa xong rồi rồi tức là sau này không còn liên hệ gì nữa".
Vương Lệ Trân ngạc nhiên, thậm chí còn có chút bênh vực kẻ yếu nói: "Tại sao?"
Long Thiên lơ đễnh trả lời: "Có thể cô ta đang có thiện ý nhắc nhở anh, anh và cô ta không phải là người cùng một thế giới, cũng đúng, một tên công tử ăn chơi có võ nghệ cao cường đến thế nào thì suy cho cùng cũng chỉ là một tên công tử ăn chơi, đương nhiên không lọt được vào mắt xanh của một đại minh tinh như cô ta rồi".
Vương Lệ Trân cảm thấy như trút được gánh nặng lại hơi không cam tâm nói: "Tôi không thích sự kiêu ngạo của cô ta, vừa gặp mặt đã không thích rồi".
Long Thiên cười ha ha nói: "Đó đều là giả bộ cả thôi, nếu như cô ta không giả bộ như vậy thì từ lâu trong giới giải trí bị người khác ức hiếp cũng không biết phải phản kháng thế nào rồi".
Vương Lệ Trân lườm anh một cái nói: "Anh giải thích cho cô ta như vậy, xem ra là tôi đã làm bóng đèn rồi, sớm biết vậy thì tôi đã để anh đưa cô ta về, cho hai người vẹn cả đôi đường".
"Có chí khí, đừng chấp mãi thế chứ, nếu không sau này sao có thể làm chính thất được?", Long Thiên thản nhiên nói.
Tâm trạng lúc này của Vương Lệ Trân khá dễ chịu, cũng không chấp mấy câu đầy ám chỉ của Long Thiên nữa, nắm chặt tay Long Thiên nhỏ nhẹ nói: "Tôi đẹp hơn cô ta, đúng không?"
Sự trẻ con bộc phát của nữ vương đại nhân khiến Long Thiên buồn cười, anh cười nói: "Đến khi nào em đồng ý làm mấy chuyện tươi đẹp với anh thì càng đẹp hơn nữa".
Vương Lệ Trân bĩu môi dè bỉu.
Long Thiên cứ như vậy nắm tay Vương Lệ Trân đi bộ về khách sạn, anh gửi tin nhắn cho bọn Tiểu Nam Tử, bảo bọn họ đừng chơi quá muộn, anh không trở về đó nữa, Tiểu Nam Tử cũng nhanh chóng trả lời tin nhắn nói một khắc thanh xuân đáng giá hơn ngàn thu, vừa hay tin nhắn này lại bị Vương Lệ Trân nhìn thấy.
Cô ngay lập tức biết Lữ mập đã sắp xếp cho cô và Long Thiên cùng một phòng, đương nhiên biết bọn họ có ý định gì, cũng có cảnh giác rằng cứ làm xong việc đã rồi tính, nhưng hiện tại đã lâm trận rồi, lúc này rút lui cũng không kịp nữa.
Cô hơi ấm ức hỏi Long Thiên có thể đặt thêm một phòng nữa không.
Long Thiên chắc chắn không chịu, kéo Vương Lệ Trân trực tiếp đi về phòng của mình, lúc trong thang máy Vương Lệ Trân còn không dám nhìn Long Thiên, cứ như là nhìn một cái sẽ bị tên lang sói này ăn thịt ngay không bằng.
Có lẽ do có tý men rượu nên Long Thiên cũng nhấp nhổm không yên, thầm nghĩ nếu tối nay có bị ăn đánh cũng phải chiếm chút ưu thế, bằng không sao có thể xứng đáng với sự thiệt thòi vừa nãy của anh ở quán bar được, dưới giường bị bắt nạt cũng không sao, trên giường bắt nạt lại là được.
Sau khi vào phòng, Long Thiên gọi điện cho bà nội trước, báo cáo tung tích gần đây của anh, Lão Phật Gia nói trong điện thoại rằng Tiểu Hổ Tử lại thêm một tuổi nữa rồi, phải nhanh chóng mang cháu dâu về, nếu không bà nội sẽ không kịp gặp mặt mất.
Long Thiên nghe vậy khóe mắt bỗng đỏ hoe, anh nhiều thêm một tuổi tức là bà nội cũng già thêm một tuổi, nếu là như vậy, Long Thiên hi vọng anh mãi mãi không lớn lên thêm nữa cũng được.
Sau khi cúp điện thoại, Long Thiên nằm trên giường xem điện thoại, ngoài Tiểu Báo Tử và Tiểu Nam Tử nhớ sinh nhật anh ra thì đám bạn ở thủ đô cũng gửi tin nhắn chúc mừng tới, Vương Lệ Trân ngồi ở bên cạnh giường, cúi người xuống trông có vẻ tò mò.
"Em muốn xem à?", Long Thiên cười hỏi.
Vương Lệ Trân gật đầu.
Long Thiên liền đưa cho cô cùng xem, không hề né tránh, tin nhắn đầu tiên là của Tiểu Phong, viết rằng: "Tiểu Hổ Tử, chúc mừng sinh nhật, khi nào về thủ đô thì nói một tiếng, tôi dù có mất quân hàm cũng sẽ uống rượu cùng cậu".
Tin nhắn thứ hai là của Hoàng Dung Như, viết: "Tiểu Hổ Tử, vốn bà đây không còn hứng thú với cậu nữa, nhưng niệm tình hôm nay là sinh nhật của cậu nên cho phép cậu tới đại học Thanh Hoa cùng xuân tiêu một khắc với tôi, có thời hạn trong vòng hai ngày, hết hạn thì mất tác dụng".
Tin nhắn tứ ba là của tiểu khả ái Thanh Cừu, nói năng sâu sắc hơn hai người kia nhiều, rất có biểu cảm, đến tin nhắn cũng dễ thương như vậy nói gì đến người.
Bạn đang đọc truyện mới tại truyenazzmoi.com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!