Trần Phi Ngư lớn lên trong một gia đình bình thường, lúc còn nhỏ cũng không có cuộc sống sung túc gì, sở dĩ tuổi còn trẻ mà đã có những thành tựu như vậy là dựa vào thiên phú, cô ta được ông trời ưu ái ban cho một giọng hát đẹp và ngoại hình khuynh thành, theo cách nói của người xưa thì chính là được ông trời ban cơm, định sẵn cả đời này cô ta không thể tầm thường.
Cho dù có không gặp được Long Thiên Tượng thì cũng sẽ có một người khác như Long Thiên Tượng giúp lăng xê cô ta, bởi vì người như cô ta đi đến đâu cũng thu hút sự chú ý.
Vì không muốn gây ồn ào nên cô ta đã đeo một chiếc mặt nạ, mặt nạ giống như vậy trong túi cô ta lúc nào cũng có không dưới năm cái, chỉ sợ bị người hâm mộ và đám fan cuồng nhận ra.
Mặc dù thương thế của Trần Phi Vũ khá nghiêm trọng, nhưng miễn cưỡng vẫn có thể đi được, cậu ta đưa anh Đổng đã tỉnh lại lên xe đến bệnh viện rồi, Trần Phi Ngư cũng muốn đi theo, nhưng Trần Phi Vũ hiểu chị gái mình, biết cô ta vẫn còn lời muốn nói với vị thiếu gia nhà họ Long đã ra tay giúp đỡ kia, nên bảo cô ta ở lại, nói hết những điều nên nói đi đã.
Trần Phi Ngư đeo lại mặt nạ lên giấu đi diện mạo khuynh thành của mình, sau đó ngồi ngoài bậc thềm của quán bar, trông giống như một nữ nhân sa cơ lỡ vận phải đi bán rượu trong đêm vậy, nếu không phải bên cạnh còn có thêm Long Thiên ngồi cùng thì những tên súc sinh có mưu đồ gây rối đã muốn xông lên bắt chuyện thử xem có thể mang về nhà được không rồi.
Mặc dù cô gái này đeo mặt nạ, nhưng dáng người thì không thể che giấu được, có mông có ngực, cho dù có đen đủi gặp phải người có gương mặt xấu xí thì đối với bọn đàn ông mà nói, tắt đèn đi thì nhà ngói cũng như nhà tranh cả thôi.
"Trong túi của tôi vẫn còn một chiếc mặt nạ nữa, nếu như cậu không thích cái này thì tôi có thể đổi cái khác", Trần Phi ngư cười nói.
Long Thiên vui vẻ đáp: "Cái này cũng được, rất phù hợp với hình tượng hiện giờ của chị, một con mèo nhỏ".
"Không được cười tôi nữa", Trần Phi Ngư ra vẻ tức giận nói, vừa nói vừa giơ móng vuốt ra, giống một con báo con vậy.
Long Thiên bị bộ dạng của cô ta làm cho buồn cười, châm điếu thuốc lên hút nói: "Chị đến đảo Thạch Vũ quay phim à, tên là gì? Khi nào khởi chiếu tôi sẽ đi xem, coi như là để ủng hộ doanh thu phòng vé cho chị".
"Một bộ phim nghệ thuật thôi, có lẽ không phải sở thích của cậu, người như cậu chắc sẽ thích thể loại hành động, hơn nữa còn là phim của đảo quốc", hai tay Trần Phi Ngư chống cằm, nhìn Long Thiên trêu chọc nói.
Biết hình tượng của mình trong lòng cô gái này đã hoàn toàn được định hình rồi, dù sao lần đầu tiên gặp mặt anh làm chuyện đại nghịch bất đạo, trói đối phương lại, cho nên có xấu xa thêm chút nữa thì Long Thiên cũng không quan tâm, cũng không phản kháng.
Hơn nữa đối phương nói cũng đúng, so với phim nghệ thuật thì anh thích thể loại hành động thật hơn.
Còn nhớ hồi còn học cấp hai tình cờ được đám bạn mất nết khai sáng cho một thế giới mới, từ đó nghiên cứu không biết mệt, đến khi vào cấp ba là đã xem qua vô số phim rồi.
Lúc đó cũng coi như là trò tiêu khiển của cả đám bạn khi tụ tập với nhau, việc anh thích nhất là ở trong ký túc xa cùng Tiểu Nam Tử nghiên cứu về kỹ năng diễn xuất của mấy diễn viên nữ.
Thỉnh thoảng Hoàng Dung Như nửa đêm tới gõ cửa sẽ mang theo một cuốn sổ ghi chép, cô gái này cũng khá dũng cảm, lần nào cũng có thể đem theo một đống tài nguyên, thích nhất là tự tiện trèo lên giường của Long Thiên, nửa đêm đánh thức anh dậy sau đó cùng nhau thưởng thức.
Mỗi lần tới cảnh nam nữ đánh lộn trong phim là Long Thiên phản ứng rất tự nhiên, chị Dung Dung tùy tiện bình luận, thậm chí còn tranh thủ lợi dụng một chút.
Bây giờ nghĩ lại thì quả thật lúc đó chị Dung Dung muốn làm gì đó với Long Thiên, nhưng khổ nỗi Long Thiên lại một lòng một dạ với Lâm Chi Tử, coi như không thấy sự cám dỗ đó, thương thay cho chị Dung Dung khổ sở dày công quyến rũ, anh vẫn sừng sững bất động, dẫn đến chị Dung Dung còn phải nghi ngờ Tiểu Hổ Tử liệu có phải là bất lực về chuyện đó không.
Sau này khi anh thành một cặp với Lâm Chi Tử rồi chị Dung Dung có phóng đãng bừa bãi đến đâu cũng không dám giở trò quyến rũ nữa.
Số lần trèo cửa sổ xông vào phòng cũng ít đi đáng kể, ngược lại đều là Long Thiên trèo cửa sổ vào phòng Lâm Chi Tử.
Đóa Sơn Chi này là một người con gái rất có nguyên tắc trong cuộc sống của mình, sau khi hẹn hò với Long Thiên đã đặt ra không ít kế hoạch tương lai, thậm chí còn lo trước tính sau đã chuẩn bị hết tất cả rồi, yếu tố nào nên cân nhắc ở đâu, ví dụ như sau khi cô ấy mất đi thì mỗi năm đến sinh nhật Long Thiên đều sẽ nhận được một tin nhắn, đây cũng là việc Lâm Chi Tử chuẩn bị trước đó, chỉ sợ anh sẽ quên mất cô, ngay đến sinh nhật của ông xã mình yêu thương nhất còn không gửi được lời chúc thì sao được.
Cô ấy đã tính trước hết từ năm mười tám tuổi đến một trăm tuổi, mỗi năm sẽ gửi một lời chúc cho Long Thiên.
Mấy năm trước đón sinh nhật ở Quỷ Môn, không ít thì nhiều cũng đều dựa vào những tin nhắn này để vượt qua những ngày tháng khó khăn gian khổ.
Long Thiên suy nghĩ thất thần, rõ ràng thờ ơ lạnh nhạt với đại minh tinh bên cạnh, Trần Phi Ngư rất bất mãn nói: "Ở bên cạnh một người đẹp như tôi mà cậu còn như người mất hồn, đúng là không tôn trọng người khác đấy".
Bạn đang đọc truyện mới tại truyen azz com.vn. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!