“Còn dám xưng ông nữa sao?”, Long Thiên trừng mắt, sau đó lại tăng thêm lực.
Tên xăm hình phun ra một ngụm máu lập tức hét lên: “Em phục rồi, phục rồi thưa anh!”
Lúc này Long Thiên mới dừng tay lại.
Tên xăm hình như mới vừa chết đi sống lại, không dám giở trò gì.
Theo hắn ta thấy, muốn đánh lén thành công thì phải dựa vào thực lực của hai bên trong một phạm vi nhất định, mà bản thân lại ở một cấp bậc thua xa với đối phương, cho dù có đánh lén thì cũng là tự mình tìm con đường chết.
“Ngón tay tao đã đâm vào huyệt Đản trung của mày, võ mạch đã bị phế đi một nửa, cho là có mười năm nữa mày cũng không thể phục hồi được. Nếu trong khoảng thời gian này còn để tao nghe thấy những chuyện xấu xa của mày nữa, thì đừng trách sao tao độc ác, mày đã nghe rõ chưa?”, Long Thiên cười lạnh nói.
Trong lòng tên xăm hình thầm mắng đối phương không có phong độ của một bậc cao nhân, nhưng vẻ mặt vẫn mang theo nụ cười giả tạo nói: “Cảm ơn sự khoan dung độ lượng không giết của anh”.
“Cuốn xéo!”, Long Thiên quay đầu nhìn tên anh Uy đang giả bộ chết rồi ra lệnh.
Anh Uy giả chết nằm dưới đất giật bắn cả mình, không dám giả thần giả quỷ nữa, vội đứng lên đỡ đại ca của mình dậy, đám đàn em cũng thở phào, vội đến giúp khiêng tên xăm hình này rời khỏi quán bar.
Cuối cùng một trận sóng gió cũng đã qua.
Long Thiên cũng không thèm nhìn Trần Phi Ngư đang ở bên cạnh dù chỉ một cái, anh đi về chỗ ngồi của mình và tiếp tục uống rượu.
Tiểu Nam Tử và Lữ mập cũng không nhắc đến chuyện này. Vẻ mặt Tiểu Báo Tử vô cùng tự hào, như thể vừa rồi chính bản thân mới là người ra mặt dạy dỗ đám côn đồ đó vậy.
Tiểu Nam Tử mỉm cười, hỏi: “Tiểu Hổ Tử, từ lúc nào mà cậu học cách làm anh hùng cứu mỹ nhân rồi vậy? Lúc trước cậu đâu có thích mấy chuyện này đâu chứ”.
“Người ta tốt xấu gì cũng chủ động lên tiếng chào hỏi. Suy cho cùng cũng là người hoạt động bên ngoài dưới trướng của nhà họ Long, mấy chuyện cỏn con này nếu có thể giúp thì giúp thôi, để tránh sau này cô gái này kiện cáo với Long Thiên Tượng, há chẳng phải lão già đó lại đến tìm tôi gây chuyện sao”, Long Thiên cười híp mắt nói.
Vương Lệ Trân vẫn luôn đứng một bên quan sát, bèn lên tiếng: “Không qua chào hỏi một tiếng à, tốt xấu gì cũng làm anh hùng cứu mỹ nhân rồi, nói không chừng đối phương sẽ lấy thân báo đáp đấy”.
“Em nói thật à. Vậy anh phải đi xem thử vận may của mình mới được”, Long Thiên tạo thế muốn đứng lên, Vương Lệ Trân lập tức véo vào lỗ tai anh, lúc này Long Thiên mới cười hi hi rồi ngồi yên vào chỗ cũ.
Thấy Long Thiên đã ra tay giúp đỡ mình, nhưng lại không hề có ý định qua chào hỏi vài câu, ngay cả lời nói xã giao cũng không có.
Trần Phi Ngư thật sự có chút thất vọng, nhưng cô ta cũng không có thói quen tỏ ra nhiệt tình với một người hờ hững với mình, huống hồ đối phương còn là oan gia của mình, khó khăn lắm đỡ được Trần Phi Vũ vô cùng yếu ớt đứng dậy, sau đó cô ta đi qua muốn dùng tay kia kéo cả anh Đổng đang hôn mê nhưng đối phương lại quá nặng, cả người cô ta loạng choạng xém chút té nhào ra, dáng vẻ đó quả là rất đáng thương.
Những người xung quanh vẫn còn đang e ngại sự lợi hại của Long Thiên, không dám đi tới giúp đỡ cho cô đại minh tinh này, sợ đối phương hiểu lầm là đồ háo sắc rồi bị xử lý chung một thể nữa thì tiêu mất.
Long Thiên nhìn không vừa mắt, bèn nói với Lữ mập: “Qua đó giúp rồi đưa tới bệnh viện đi”.
Lữ mập gật đầu, đứng phắt dậy tới giúp một tay, Tiểu Nam Tử nhân cơ hội ném đá xuống giếng, nói: “Quả nhiên vẫn là không nỡ chứ gì?”
Vương Lệ Trân thản nhiên không động đậy, dù nhỏ mọn tới đâu cũng không vì mấy chuyện nhỏ nhặt này mà giận dữ.
Thật ra cô vẫn là rất đồng cảm với Trần Phi Ngư, ở một số khía cạnh nào đó, có được vẻ bề ngoài xinh đẹp ngược lại chẳng phải là chuyện tốt đẹp gì, vì gái đẹp mãi mãi sẽ trở thành trung tâm của vòng xoáy phiền phức.
Mấy năm nay thấy không ít đàn ông vì tranh giành mình mà đánh nhau sứt đầu mẻ trán, Vương Lệ Trân sớm đã hiểu ra đạo lý này.
Nếu tối nay Long Thiên không có mặt, cái kết của của cô ta sẽ không hề tốt đẹp được như vậy, tên tên xăm hình kia vừa nhìn thì đã biết chẳng phải thứ tốt lành gì rồi, thật sự bị đưa đi thì chuyện gì sẽ xảy ra chứ, không cần suy nghĩ cũng đã biết.
Long Thiên hậm hực trợn mắt nhìn Tiểu Nam Tử, nói: “Cậu đừng khiêu khích ly gián nữa”.
Tiểu Nam Tử bĩu môi, bùi ngùi nói: “Phụ nữ mà, đều là hồng nhan hoạ thuỷ cả. Năm đó tôi theo đuổi Đoàn Tư Khiết cũng không ít lần chết dở sống dở. Có một lần xém chút bị người ta nhấn xuống hồ. Mà người làm ra mấy chuyện này lại là anh vợ tôi, cũng chính là Đoàn Ân Long, người bị cậu đánh cho một trận, sau đó mới chịu yên phận, suy cho cùng, đàn ông chúng ta đều là mệnh khổ”.
“Định lúc nào thì kết hôn? Như vậy là đã xác nhận cô gái Đoàn Tư Khiết này rồi sao?”, Long Thiên tò mò hỏi.
Trong nhóm nhỏ của họ, có ba chuyện được quan tâm hàng đầu, thứ nhất là cô gái dũng mãnh như Hoàng Dung Như sẽ trao lần đầu tiên cho ai.
Thứ hai là ân oán tình thù giữa Long Thiên và Cừu Đông Thanh.
Cuối cùng chính là người phụ nữ xui xẻo nào sẽ bị cậu chủ lăng nhăng Tiểu Nam Tử cưới làm vợ.
Tiểu Nam Tử châm một điếu thuốc, ra vẻ thăng trầm nói: “Cô ấy chỉ mong sớm được gả cho tôi thôi, nhưng tôi nghĩ vẫn là nên chờ thêm một khoảng thời gian nữa. Đợi sự nghiệp thành công rồi lại tính đến chuyện này, nếu không sẽ phải ở rể, sau này con cái đều mang họ Đoàn, chuyện này tôi không thể chấp nhận được”.
Tiểu Báo Tử đề nghị: “Hay là anh theo đuổi Long Lăng Tuyết đi, rồi vào nhà em ở rể. Sau này con tính theo họ Long, em cũng có thể nhận làm bố nuôi”.
Tiểu Nam Tử gõ đầu của Tiểu Báo Tử một cái: “Em đừng hòng lừa anh nhảy vào cái hố lửa này. Cả cái Thủ Đô ai mà không biết chị cả nhà em thích một tên hoà thượng, không thể để anh từ bỏ vẻ ngoài phong lưu phóng khoáng này mà đi cạo trọc chứ?”
Vẻ mặt của Long Thiên và Tiểu Báo Tử liền biến sắc, bất ngờ đồng thanh nói: “Đừng nhắc đến loại nhát cáy trốn trong núi cả đời đó nữa”.
Tiểu Nam Tử vội che miệng của mình lại. Lúc này mới nhớ ra tên hoà thượng này chính là điều cấm kỵ của anh em nhà họ.
Bạn đang đọc truyện mới tại truyen azz com.vn. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!