Hai người đẹp cứ vậy đấu đá lẫn nhau, được cái Tiểu Nam Tử cũng là người trọng nghĩa khí, sợ bầu không khí tẻ nhạt nên đã đưa ra đề nghị chơi trò ‘thật hay thách’, thế là Trần Phi Ngư, người tới bàn này góp vui sau cùng đã trở thành mục tiêu duy nhất.
Hai người thích hóng drama như Tiểu Nam Tử và Lữ mập cũng không ngại chuyện bé xé ra to, cố tình chọn những câu hỏi thâm sâu nhất cho Trần Phi Ngư.
Rượu có thể khiến người ta trở nên can đảm, Trần Phi Ngư đến bàn Long Thiên với một tâm thái vô cùng thoải mái, cô ta không từ chối bất kì câu hỏi nào, trả lời vô cùng phóng khoáng không hề gượng gạo, khiến mọi người đều phải âm thầm khen ngợi, ngôi sao nổi tiếng này không những không kiêu ngạo mà còn rất cá tính.
Trần Phi Ngư càng tỏa sáng thì Vương Lệ Trân càng trầm lặng, giống như một cô vợ nhỏ bị bồ nhí ức hiếp ra mặt nhưng vẫn phải nhẫn nhục nuốt giận vào trong.
Tiểu Báo Tử đã coi Vương Lệ Trân là chị dâu của mình, cũng thấy hơi bất bình giùm.
Hơn nữa ở nhà họ Vương hai ngày nay, Vương Lệ Trân đối xử với cậu ta rất tốt, điều này khiến người tử nhỏ đến lớn luôn bị bà nội ghét như Tiểu Báo Tử cảm thấy rất biết ơn.
Thằng nhóc này tuy còn nhỏ nhưng đã thấu hiểu sự đời, ai thật lòng tốt với cậu ta, ai không thật lòng cậu ta có thể phân biệt rất rõ, nếu không cũng không thể chơi được trong cái giới quyền quý ở thủ đô này.
Vì vậy Tiểu Báo Tử đã cố ý hỏi Vương Lệ Trân về một số chủ đề như công việc, khi Trần Phi Ngư biết người phụ nữ xinh đẹp không thua kém cô ta là bao này lại là người đứng đầu cả một doanh nghiệp, cô ta bắt đầu nhìn Vương Lệ Trân bằng con mắt khác, lúc đầu còn tưởng đối phương chỉ là một con chim Hoàng Yến được Long Thiên bao nuôi, nhưng xem ra mọi chuyện không phải như vậy.
Thực ra lúc Trần Phi Ngư đến đây, cô ta thực sự không có tham vọng hay dã tâm gì cả, chỉ là thấy Long Thiên thì lại nhớ lại chuyện cũ nên nổi nóng một chút, hay cùng lắm là muốn Long Thiên khó chịu, ghen tuông gì đó, tất cả chỉ là bản tính vốn có của phụ nữ thôi.
“Cô Trần, cô lại thua rồi”, Tiểu Nam Tử đắc ý nói: “Vậy tôi sẽ hỏi một câu vô cùng kích thích. Cô và Tiểu Hổ Tử nhà tôi quen nhau thế nào?”
Long Thiên nghiến răng nhìn tên khốn đó, đúng là tự vạch áo cho người xem lưng.
Anh ta hỏi câu này chỉ vì muốn xem kịch hay thôi, nhìn hai người đàn ông đấu đá nhau đúng là vô vị, nhìn hai người phụ nữ đấu đá mới vui mắt vui tai chứ, nhất là khi hai người phụ nữ này còn vô cùng xinh đẹp.
Dù Trần Phi Ngư có mặt dày đến đâu, nhưng khi bị nhắc đến chuyện này nhất thời cô ta cũng cảm thấy hơi xấu hổ, may mà chiếc mặt nạ hình con bướm trên mặt đã giúp cô ta che đi sự lúng túng.
Cô ta không thể nói với mọi người, rằng lần đầu gặp mặt, cô ta đã bị tên khốn này trói chặt sau đó thọc lét bàn chân được.
Trần Phi Ngư bắt đầu thể hiện khả năng diễn xuất của mình nói: "Chuyện này phải nói thế nào đây, xấu hổ chết đi được, đúng không Tiểu Hổ Tử, lúc đó cậu cũng vội vàng quá rồi đấy, mới lần đầu gặp mặt đã đè người ta... trời ơi tôi không nói được nữa đâu".
Ngoại trừ Tiểu Báo Tử và Tiểu Nam Tử biết nội tình bên trong, thì tất cả mọi người bao gồm Lữ mập đều vô cùng kinh ngạc, đặc biệt là ba người Mộng Nhi, nếu chuyện này mà bị đồn ra ngoài sẽ là một xì căng đan thế kỉ cho mà xem.
Khuôn mặt rạng rỡ của Vương Lệ Trân lại trầm xuống.
Lần này không chỉ đơn giản là giẫm vào chân nữa mà là đạp hẳn lên chân anh đồng thời nhéo thêm mấy cái, cô chỉ muốn lập tức đâm cả gót giày vào chân anh.
Nhìn Long Thiên đang giả vờ bình tĩnh, cô cười khẩy: "Cô ta không thể nói tiếp thì anh nói đi, mọi người đều rất tò mò đấy".
Long Thiên đang cố gắng nghĩ cách nói ra sự thật, nhưng Trần Phi Ngư đã đưa tay chặn miệng anh trước: "Không được nói, cậu không được nói, đồ xấu xa".
Long Thiên bị chặn miệng, chỉ có thể ô ô a a như một người câm, muốn nói cũng không được, lòng càng thấm thía một đạo lý, thà đắc tội tiểu nhân còn hơn là đắc tội phụ nữ.
Vương Lệ Trân không muốn cãi nhau với Trần Phi Ngư trước mặt mọi người, như vậy thì lại thấp kém quá, đây không phải là phong cách của cô, vì vậy cô bình tĩnh nói: “Không nói thì không nói, dù sao, đều là chuyện quá khứ cả rồi. Bây giờ anh ấy tu thành chính quả với ai mới là quan trọng nhất".
“Chị gái đúng là rộng lượng thật”, Trần Phi Ngư bỏ tay khỏi miệng Long Thiên cười: “Hy vọng chị có thể rộng lượng như vậy mãi”.
Tiểu Báo Tử cũng coi như được mở rộng tầm mắt, chơi vậy mà cũng được luôn hả, Trần Phi Ngư này đúng là đã tăng thêm thể diện cho mấy kẻ thứ ba, chẳng trách mẹ cậu ta cũng phải sợ những cô nàng thế này cướp mất Long Thiên Tượng.
Long Thiên thấy vợ như vậy, biết trước tối nay kiểu gì cũng phải quỳ gối hối lỗi, nên đành nói nhỏ: "Đủ rồi đấy".
“Sao lúc cậu trói tôi thì không nói đủ rồi như vậy đi?”, Trần Phi Ngư cau mặt hỏi lại.
Long Thiên biết co biết duỗi: "Bà cô à, tôi sai rồi có được chưa, chị xem, tôi lấy được một người vợ cũng đâu dễ dàng gì, đừng đùa như vậy nữa, chơi chẳng đẹp gì cả".
“Cậu cầu xin tôi đi”, Trần Phi Ngư đắc thắng nói.
Long Thiên nghiến răng nghiến lợi nói: "Chị hơi quá đáng rồi đấy, đường đường là đàn ông con trai mà tôi phải cầu xin chị sao? Còn đâu là mặt mũi nữa".
“Đúng rồi, tôi còn có một chuyện muốn nói với chị”, Trần Phi Ngư đột nhiên nhìn Vương Lệ Trân nói.
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyenazz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!