Thấy chị mình lên tiếng, Trần Phi Vũ mới thả anh Uy ra, quát lên một tiếng cút, anh Uy vô cùng nhục nhã bò từ dưới đất lên, dẫn theo anh em của mình cút vội, mãi đến khi chạy ra khỏi cửa mới gào lên: "Thằng khốn, cứ chờ đó!"
Trần Phi Vũ giơ ngón tay thối lên nói: "Phế vật".
Một màn náo loạn vừa rồi tức khắc đã khiến anh chàng hot boy hết sức được chú ý, có thể nói là tất cả đều phải ngắm nhìn, ngay đến hai cô gái được Tiểu Nam Tử lừa đến tận bàn cũng bắt đầu âm thầm nhìn trộm.
Cô gái đeo mặt nạ và anh chàng hot boy trở về chỗ ngồi, ở vị trí đó ngoài hai chị em họ ra thì còn một người đàn ông trung niên nữa, ăn mặc chừng mực, đeo một cặp kính đen, toàn thân toát lên vẻ chính trực, thấy hai người quay lại, lập tức cười hỏi: "Cô Trần, vừa nãy chắc đã khiến cô sợ hãi rồi chứ?"
"Loại người đó sao có thể khiến chị em sợ được chứ, anh Đổng, anh đừng quên chị em còn dám không nể mặt mũi của Long Đại Diêm Vương đó", Trần Phi Vũ đắc ý nói, chuyện này đủ để cậu ta chém gió cả đời ở thủ đô rồi.
Long Đại Diêm Vương, cả cái thủ đô có ai dám không chú ý đến sắc mặt của ông ấy chứ? Cho dù có là tứ đại thế gia gì đó thì gặp cũng phải tươi cười chào hỏi, còn kể đến nhà họ Tạ đã bị tiêu diệt trước đó rồi.
Cô gái đeo mặt nạ trừng mắt lườm em trai một cái rồi nói: "Không được nói linh tinh".
Người đàn ông trung niên gọi là anh Đổng là một vệ sĩ, lần này cô ta đến đảo Thạch Vũ là để chụp ngoại cảnh, cho nên anh ta đi theo bảo vệ, tu vi cấp Huyền, thực lực không yếu, chút võ nghệ vừa nãy của Trần Phi Vũ là do lúc anh ta rảnh rỗi đã dạy cho, anh ta cười nói: "Cô Trần yên tâm, Đổng mỗ là một vệ sĩ sẽ không nói linh tinh đâu, hơn nữa những gì Tiểu Vũ nói cũng là sự thật".
"Anh Đổng, anh nhìn người ở bàn bên kia quen không?", cô gái đeo mặt nạ thờ ơ nói, chính là bàn của Long Thiên.
Anh Đổng cảm thấy khá quen, nhưng không nhận ra, mà hỏi lại: "Cô Trần, bọn họ là bạn của cô sao?"
Trần Phi Vũ cũng nhìn qua, tỉ lệ nam nữ của bàn đó vừa đẹp, bốn người phụ nữ, ngoại trừ hai cô gái trực sẵn ở quán bar để kiếm khách hàng tiềm nằng thì hai người còn lại khiến mắt Trần Phi Vũ sáng rực lên, đặc biệt là người phụ nữ mặc bộ váy màu xanh sẫm, đúng là đẹp đến kinh động lòng người, bất luận là ngoại hình hay khí chất đều không hề thua kém chị gái của cậu ta.
Về phần nam giới thì chẳng có ai trông thuận mắt cả, một người thì béo đến chảy mỡ, một thằng oắt con, và còn một người thì trông ẻo lả như đàn bà, cuối cùng là một người đàn ông tóc húi cua, tướng mạo xấu xí, trông bình thường đến không thể bình thường hơn được nữa.
Trần Phi Vũ không cho rằng chị gái thanh cao của cậu ta lại quen những người bình thường này.
Nhưng không ngờ người con gái đeo mặt nạ lại khẽ nói: "Nếu như tôi đoán không lầm thì chính là hai người con trai của ông chủ anh đó".
Vẻ mặt anh Đổng chấn động nói: "Không thể nào, hai vị thiếu gia sao có thể tới đây chứ, lẽ nào có hẹn với cô Trần sao".
"Nếu như tôi nói là tình cờ gặp thì anh có tin không?", cô gái đeo mặt nạ giả bộ ngẩn ngơ nói.
Anh Đổng xua tay nói: "Chắc chỉ nhìn giống nhau thôi, có lẽ cô Trần nhìn nhầm rồi, nếu như thật sự là hai cậu chủ thì sao có thể không có một vệ sĩ nào bên cạnh chứ".
Cô gái đeo mặt nạ cười trừ.
Ở bàn khác, Tiểu Báo Tử đang phục lăn nói: "Anh, sao anh biết sẽ có người ra tay vậy, anh có thể xem bói sao?"
Long Thiên không giấu diếm, cười trả lời: "Tốt xấu gì cũng là Trần Phi Ngư, ra ngoài đương nhiên cũng phải có vài tay vệ sĩ rồi".
Vừa dứt lời, tất cả mọi người đều thoáng kinh ngạc, chẳng trách lên sân khấu lại còn phải đeo thêm mặt nạ nữa, hóa ra là sợ người khác nhận ra, Tiểu Nam Tử nghi ngờ hỏi: "Sao cậu biết vậy?"
"Trên cổ cô ta có một vết bớt nhỏ, nhìn kỹ thì sẽ thấy thôi, hơn nữa quán bar này vốn là của cô ta, cô ta ở đây cũng là điều bình thường", Long Thiên bất giác mở miệng giải thích, kết quả vừa nói xong liền cảm nhận được ánh mắt đầy sát khí của Vương Lệ Trân.
Tiểu Nam Tử vui sướng hả hê, thầm nghĩ còn không bẫy được cậu nữa sao.
Vương Lệ Trân nheo mắt mỉm cười nói: "Anh nhớ cũng kỹ nhỉ, sao vậy, vẫn còn lưu luyến không quên chị gái đó à?"
"Vợ à, có trời đất chứng giám, anh chỉ thuận miệng nói bừa thôi", Long Thiên vả vào miệng mình, để thể hiện thành ý liền uống cạn một cốc bia.
Trò khôi hài đó cứ thế mà qua đi, Long Thiên cũng không có ý định tới hàn huyên vài câu với đối phương, dù sao cũng đã làm chuyện vô liêm sỉ với người ta, mấy năm nay đều ngại không đối mặt với Trần Phi Ngư, nhưng Long Thiên có ý định không để ý đến đối phương không có nghĩa là đối phương sẽ không tới hỏi thăm anh.
Có lẽ là vì ở địa bàn của mình nên phong thái của Trần Phi Ngư đã phá vỡ sự cân bằng tinh tế giữa hai nhóm người, cô ta cầm một chai bia đi tới bên cạnh Long Thiên, đưa cho tay nào đó còn đang bận nịnh vợ.
Bạn đang đọc truyện mới tại truyenazzmoi.com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!