Tiểu Báo Tử không cho phép bất cứ ai coi thường anh trai mình, cho nên khi Lữ mập và Tiểu Nam Tử thảo luận xem Long Thiên có lên được giường hay không, Tiểu Báo Tử liền cảm thấy hơi bực mình, lại dám coi thường ông anh của cu cậu, anh em như vậy còn ra thể thống gì, cho nên mới đập bàn hùng hồn quát lên.
Mộng Nhi kéo cậu nhóc lại, ra ý bảo cậu ta đừng kích động, hồi trưa cậu ta mới thua bốn trăm ngàn tệ, giờ nếu lại thua thêm một triệu nữa thì chắc chắn phải gán cô ta rồi.
Tiểu Nam Tử và Lữ mập nhìn gương mặt nghiêm túc của Tiểu Báo Tử, sau đó liếc nhìn phía sau cậu ta một cái, lập tức trở nên phấn chấn, hai người sau khi nháy mắt với nhau thì Tiểu Nam Tử to gan hơn chút lên tiếng, nói: "Em Báo, vậy em thử phân tích cho tụi anh nghe coi, Tiểu Hổ Tử làm thế nào để trèo được lên giường của chị dâu em?"
"Thứ nhất, chị ấy thích anh em, thứ hai, hai người là vợ chồng nên chuyện đó cũng là chuyện hiển nhiên, thứ ba qua hai ngày quan sát em phát hiện ra sở dĩ bọn họ không thể ngủ cùng giường, nguyên nhân chủ yếu là vì do Vương Manh Manh gây khó dễ, bây giờ cái bóng đèn lớn nhất không có ở đây, bọn họ chẳng phải đã coi trời bằng vung rồi sao!", Tiểu Báo Tử phân tích rất rõ ràng rành mạch.
Tiểu Nam Tử giơ ngón tay cái lên, tiếp theo vui vẻ đi về phía người đứng đằng sau cười hỏi: "Chủ tịch Vương, cô nói xem em Báo nhà tôi phân tích đã đúng chưa?"
Tiểu Báo Tử giật thót tim, vừa nãy rõ ràng đã bị anh Nam của cu cậu gài rồi, chưa đợi cho cậu nhóc quay lại chịu tội, Vương Lệ Trân đã nhéo tai bực bội nói: "Em nói ai coi trời bằng vung hả?"
"Anh Nam, anh lại dám hại em à!", Tiểu Báo Tử nghiến răng nghiến lợi nói, sau đó quay đầu lại tỏ ra oan ức: "Chị dâu, chị đừng chấp em, đều là bọn họ đã dạy hư em cả đó!"
"Em đó, lưu manh giống hệt anh em", Vương Lệ Trân bất đắc dĩ nói.
Mấy ngày ở cùng với Tiểu Báo Tử, cô phát hiện ra phong cách sinh hoạt và nói chuyện của thằng nhóc và Long Thiên như đúc từ một khuôn ra, đúng là anh em một nhà mà.
Tiểu Báo Tử cười hì hì nói: "Vậy chị dâu nói thử nghe xem, vừa nãy anh em lưu manh thế nào".
Nhớ lại chuyện hồi nãy ở trong phòng Vương Lệ Trân lại đỏ mặt, cộng thêm ánh mắt đen tối của đám Lữ mập, Vương Lệ Trân luôn mang đeo mặt nạ nữ vương nhưng một khi mặt nạ bị lột bỏ thì cũng chỉ là một cô gái mỏng manh, lúc chỉ có hai người thì không hiểu sao có thể giở chút mánh khóe hồ ly tinh được với Long Thiên, nhưng khi có đông đủ mọi người thì hận nỗi không tìm được cái lỗ nào mà chui luôn xuống.
Vừa nghĩ đến đó cô lại hung hăng trừng mắt lườm Long Thiên, đều do anh mà ra hết.
Long Thiên tỏ ra rất thản nhiên, biểu cảm đáng ghét đi tới giống như tôi đã làm chuyện xấu xa khiến các anh phải ngưỡng mộ rồi đó, trông như mấy tay công tử ăn chơi vừa đàng điếm xong ở thanh lâu ngậm tăm đi ra trong thời cổ đại vậy, chỉ khác mỗi là thay tăm bằng điếu thuốc thôi.
Đối mặt với Vương Lệ Trân đang lườm mình còn liên tục nở nụ cười xấu xa, khiến Tiểu Nam Tử và Lữ mập ngưỡng mộ không thôi.
Tay này thế mà đã thu phục được nữ vương rồi, mấy năm nay hai người tận mắt chứng kiến Cừu Đông Thanh rơi vào tay anh, thực sự là đã ghen tỵ đến nổ cả mắt.
Mọi người đã đến đông đủ nên cả đám xuất phát đi tới quán bar mà Lữ mập đã sắp xếp trước.
Do đều không lái xe tới nên phải đi taxi, họ gọi hai chiếc taxi, Vương Lệ Trân còn cố ý không đi chung xe với Long Thiên, Long Thiên đành nói thầm với Tiểu Báo Tử rằng lên xe sẽ kể chuyện lúc ở trong phòng cho cậu nhóc nghe, Vương Lệ Trân nghe vậy mới đành chịu đầu hàng, ngoan ngoãn ngồi cùng một xe với Long Thiên.
Mọi người thấy vậy lại thầm cảm kích cách dạy dỗ có bài bản của Long Thiên.
Lữ mập đi trước dẫn đường, xe của Long Thiên đi phía sau, Vương Lệ Trân lúc ở trên xe nhàn rỗi không có việc gì làm nên kể về lịch sử của đảo Thạch Vũ cho Tiểu Báo Tử nghe.
Chị dâu nữ vương học rộng tài cao là điều không thể bàn cãi, cô nói về lịch sử và văn hóa người dân bản xử như nằm trong lòng bàn tay, khiến ngay cả tài xế taxi còn tưởng cô là người dân bản xứ nơi đây.
Tiểu Báo Tử cũng rất chăm chú lắng nghe, chủ yếu là vì cách kể chuyện của Vương Lệ Trân không buồn tẻ, thỉnh thoảng còn thêm mấy câu chuyện cười hóm hỉnh vào, hay hơn nhiều so với những giáo viên dạy lịch sử trong trường.