"Đang nghĩ gì vậy?"
Long Thiên ngẩn ngơ như đi vào cõi thần tiên bị câu hỏi của Vương Lệ Trân làm cho bừng tỉnh, bối rối mỉm cười.
Đương nhiên anh sẽ không nói thật lòng rằng trong lòng vẫn còn đang giấu đóa hoa mộc chi kia vào đúng lúc này rồi, dù sao Long Thiên từ nhỏ đã lớn lên giữa rừng hoa hiểu rất rõ rằng không thể coi thường lòng ghen tuông đố kỵ của bất cứ người phụ nữ nào.
Bằng không tại sao Long Lăng Tuyết và Cừu Đông Thanh đều ưu tú như nhau mà đấu với nhau bao nhiêu năm trời vẫn không biết chán, vì điều gì, chẳng phải chính là do chút lòng dạ hẹp hỏi của nữ nhân mà ra đó sao?
Long Thiên rít một hơi thuốc rồi nói: "Không có gì, chỉ là nhìn từ đằng sau thấy bóng lưng của em rất đẹp".
Do tới đây cùng Long Thiên đón sinh nhật nên Vương Lệ Trân bình thường không ăn diện lắm cũng phá lệ chọn một chiếc váy liền khá gợi cảm, đặc biệt là thiết kế hở lưng phía sau đã để lộ rõ tấm lưng cực phẩm ngọc ngà trắng nõn, làm cho người nhìn cảm thấy vô cùng ưng mắt.
Cô giống như một viên ngọc được lột sạch lớp bụi bặm, trở nên chói sáng rực rỡ, vì vậy mà cũng khó tránh khỏi không ít tên đàn ông trên phố đều dán chặt mắt vào cô.
Dù sao trên đảo Thạch Vũ rộng lớn này, người đẹp không thiếu, nhưng để nói đến người đẹp có khí chất xuất chúng như thế này thì đúng là hiếm thấy.
Một mỹ nhân khuynh nước khuynh thành như vậy lại đứng bên cạnh một con cóc xấu xí nên gần như là một trăm phần trăm đều quay đầu lại nhìn.
Long Thiên không phải là thánh nhân quân tử, chưa đạt được đến cảnh giới coi tất cả thế gian đều là hư vô, hơn nữa từ sau khi bước vào Bá Đạo, khí hải của anh lại trở nên quá đỗi dư thừa, giống như anh đã uống phải một bình xuân dược liều mạnh vậy, nếu không thì hôm qua anh cũng không đến nỗi vừa chạm vào ngực của Tần Ỷ Thiên đã cảm giác như muốn bay lên, thực sự cỗ khí hải này đã quá giày vò anh rồi.
Lúc này vừa nhìn thấy Vương Lệ Trân xinh đẹp như vậy, lại nghĩ đến thiên hạ đệ nhất bóng đèn Vương Manh Manh tối nay không ở đây, khiến anh rất mong đợi đêm nay sẽ xảy ra chút chuyện tốt đẹp gì đó.
Anh rất yên tâm với cách làm việc của Lữ mập, việc sắp xếp phòng chắc sẽ không làm anh thất vọng, nếu như Lữ mập dám sắp xếp anh và Vương Lệ Trân mỗi người một phòng thì khi về Long Thiên nhất định sẽ thiến cái chân thứ ba của tên tay sai này.
Vương Lệ Trân mỉm cười, cô chạm vào mũi anh trêu chọc nói: "Rõ ràng vừa nãy anh đang nghĩ tới người khác, đừng tưởng tôi không biết nhé, mau nói đi, đang nhớ nhung đến cô gái nào, là chị con dâu được nuôi từ bé của anh hay là cô trợ lý ngốc nghếch ngọt ngào của tôi, hay là Tần Ỷ Thiên của nhà họ Tần đây?"
"Chuyện này sao em biết được vậy?", Long Thiên có chút buồn bực nói.
"Tiểu Báo Tử đã nói cho tôi biết", Vương Lệ Trân đắc ý nói.
Long Thiên tức đến nghiến răng ken két, thằng mất nết này mới đến Bắc Hải được mấy ngày mà tay chân mồm miệng đã đi chơi xa thế rồi, xem ra về phải tẩn cho một trận mới được.
Vương Lệ Trân thấy Long Thiên chuyển chủ đề nhưng cô vẫn nhất quyết không buông tha nói: "Rốt cuộc là đang nhớ ai, cho anh cơ hội cuối cùng để trả lời, nếu không bây giờ tôi sẽ lập tức trở về Bắc Hải".
Có lẽ ngay đến Vương Lệ Trân cũng kinh ngạc với sự thay đổi như hiện nay của cô, nếu như đổi lại là trước đây thì cô sẽ chẳng thèm quan tâm đến chuyện này, cô và Long Thiên chẳng qua cũng chỉ là vợ chồng trên danh nghĩa mà thôi, đối phương đang nhớ đến ai cô cũng chẳng buồn quan tâm hỏi han làm gì.
Chỉ là đã trải qua nhiều chuyện như vậy, cô có quật cường kiêu ngạo đến thế nào cũng không thể không thừa nhận cô thật sự đã thích đối phương, bằng không vào tiệc sinh nhật của Vương Manh Manh cô cũng không đánh dấu chủ quyền như vậy.
"Em đi rồi thì ai đón sinh nhật với anh đây, vợ à, em sẽ không nhẫn tâm như vậy chứ?", Long Thiên bất đắc dĩ nói.
Vương Lệ Trân giả vờ đứng lên hừ lạnh nói: "Tìm cô gái khác đón cùng anh đi".
Long Thiên vội vàng nắm chặt lấy tay cô, sau đó đầu hàng nói: "Được rồi, anh thừa nhận, vừa nãy anh đúng là đang nghĩ đến người khác, nhưng cô ấy đã mất rồi, em tội gì phải ghen với một người đã mất chứ".
"Lâm Chi Tử?", Vương Lệ Trân thử hỏi.
Vương Lệ Trân đã từng điều tra về Long Thiên nên cũng không xa lạ gì với cái tên này.
Long Thiên trầm mặc, Vương Lệ Trân ngồi xuống bên cạnh anh nói: "Cô ấy thật sự tốt như vậy, xứng đáng để đến giờ anh vẫn không quên được sao?"
"Trước đây khi cô ấy còn ở bên cạnh anh, anh cũng không nghĩ nhiều, nhưng khi mất đi rồi mới biết cô ấy quan trọng đến nhường nào. Làm thế nào để miêu tả cảm giác đó nhỉ, giống như trong ngực em bị thủng một lỗ, em muốn tìm bất cứ thứ gì để vá vào nhưng lại chẳng có thứ gì có thể vá được. Em không thể không thừa nhận rằng cái lỗ đó sẽ tồn tại vĩnh viễn, giống như để nhắc nhở em, em đã vĩnh viễn mất đi người đó", Long Thiên cười trả lời.
Vương Lệ Trân rúc vào ngực anh, vùi đầu vào lòng anh, nghe nhịp tim của anh đang đập, chậm rãi nói: "Như vậy có thấy tốt hơn chút không".
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyện azz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!