Trước khi Tần Ỷ Thiên về phòng còn nói: "Anh, Hồng Trang cứ ở nhà mãi cũng không phải chuyện tốt, hơn nữa ở tuổi này mà không đi học cũng không được, hay là em tìm hiểu vài trường tiểu học tốt một chút rồi cho con bé đến trường, anh thấy thế nào?"
Tần Tung Hoành cười nói: "Đều nghe em hết".
Ở nhà họ Tần, đối mặt với em gái mình, đây là bốn chữ mà Tần Tung Hoành thường hay nói nhất, Tần Ỷ Thiên cũng vui vẻ mỉm cười, Tần Tung Hoành nghĩ ngợi một lát rồi nói: "Chuyện là, em gái à, không phải em đã thích Long Thiên đó chứ?"
Tần Ỷ Thiên bỗng dừng bước, vội vàng nói: "Không có... không có, anh, anh đừng... đừng nói lung tung, em... còn lâu mới thích tên lưu manh đó!"
Biết em gái mình từ nhỏ tới lớn cứ hễ nói dối là sẽ có tật nói lắp, Tần Tung Hoành ngoài cười nhưng trong lòng không cười nói: "Xem ra là anh nghĩ nhiều rồi, em nghỉ ngơi đi".
Đợi sau khi Tần Ỷ Thiên đi vào phòng, vẻ mặt của Tần Tung Hoành mới trở nên âm u, đột nhiên đứng lên, nếu không phải Ảnh Tử nhanh tay nhanh mắt ngăn lại thì chắc hắn đã vác thương ra ngoài liều mạng với Long Thiên, kẻ đã cướp mất trái tim em gái mình kia rồi.
Quá súc sinh rồi.
"..."
Sáng sớm ngày hôm sau, dưới sự đề nghị của Lữ mập nên cả nhóm người đang thong dong thu dọn hành lý chuẩn bị đến đảo Thạch Vũ nghỉ ngơi vài hôm.
Đây là một hòn đảo nghỉ dưỡng nhỏ thuộc Bắc Hải, là thánh địa nơi các nhà văn trẻ rất thích đến sống ảo, trên đảo cũng là nơi bắt nguồn của nhiều nét văn hóa riêng, đặc biệt phù hợp với những người du lịch rồi về viết bài đăng review trên mạng, dẫn đến rất nhiều người không tò mò mà đến, cho nên việc làm ăn trên đảo cũng khá hot.
Lữ mập có một căn biệt thự nghỉ dưỡng ở đó, tất cả đã sắp xếp thỏa đáng hết rồi, bên trong biệt thự đã bố trí xong xuôi, chỉ đợi đến ngày chúc mừng sinh nhật Long Thiên mà thôi.
Lần này do Lữ mập và Tiểu Nam Tử đứng ra tổ chức, nhân vật chính là Long Thiên, đương nhiên cũng không thể thiếu được vợ anh Vương Lệ Trân rồi, Long Sơn Báo cũng là do Long Thiên mềm lòng nên cũng được đi chơi cùng, Mộng Nhi đương nhiên cũng phải đi theo cu cậu.
Về phần Vương Manh Manh thì vướng đúng thi giữa kỳ, trường học không cho nghỉ nên không đi được.
Long Thiên chỉ mong cô nhóc không đi, không có cái bóng đèn này thì Long Thiên mới có thể lãng mạn với vợ được.
Phương Nhân Vương vốn cũng muốn đi cùng, nhưng Vương Lệ Trân không yên tâm để Vương Manh Manh ở nhà một mình nên đã nhờ vị Nho thánh này làm bảo mẫu.
Ban đầu Phương Nhân Vương không đồng ý, sợ phượng hoàng lại thức tỉnh thì không có người khống chế, nhưng thấy Vương Lệ Trân thể hiện thành quả tu luyện gần đây thì đã yên tâm hơn, đồng ý không đi góp vui nữa.
Thời gian này Phương Nhân Vương vẫn luôn ở nhà họ Vương dạy Vương Lệ Trân cách kiểm soát sức mạnh phượng hoàng, đến nay đã có chút thành quả nhỏ rồi, ít nhất tu vi của Vương Lệ Trân có thể nói là tiến triển cực nhanh, đặc biệt là ngưng tụ được ngọn lửa thành hình phượng hoàng, có một lần suýt nữa đã đốt cháy cả biệt thự nhà họ Vương.
Long Thiên thầm nghĩ cứ tiếp tục như vậy thì sau này vợ anh cũng không cần đến anh bảo vệ nữa, thậm chí gặp phải chuyện gay go gì ngược lại còn cần vợ bảo vệ ấy chứ.
Cả đoàn người lái xe đến bến tàu, sau đó đi thuyền ra đảo, Tiểu Nam Tử đem theo một chiếc máy ảnh SLR, bắt Long Thiên và Vương Lệ Trân tạo dáng tình tứ trên thuyền, Long Sơn Báo và Mộng Nhi cũng hùa vào trêu chọc, yêu cầu bắt buộc phải thân thiết, phải hoang dã, phải phóng đãng, Long Thiên ôm Vương Lệ Trân đứng ở mạn thuyền, lần này Vương Lệ Trân lại hợp tác một cách thần kỳ, nhẹ nhàng nhón chân ngả đầu vào ngực của anh, khóe miệng nở nụ cười xinh đẹp, cảnh tình cảm vĩnh cửu này giống hệt như trong phim, khiến tất cả mọi người chứng kiến đều cảm thấy xúc động lây và chúc phúc từ tận đáy lòng.
Sau khi xuống thuyền, cả đám đi trên con đường đá xanh, mua một ít đặc sản, dạo chơi một vòng trên đảo, sau đó trở về khách sạn ăn trưa.
Vì là sinh nhật của Long Thiên nên Lữ mập đã sắp xếp trước chuẩn bị sẵn bánh sinh nhật cỡ đại rồi, đương nhiên Lữ mập không dám qua loa với tiệc sinh nhật của cậu chủ, làm một chiếc bánh sinh nhật siêu to khổng lồ, gần như đã chiếm một phần ba chiếc bàn ăn, việc thổi nến thì đã được bỏ bớt đi.
Vương Lệ Trân bắt nhịp mọi người hát bài hát chúc mừng sinh nhật, đây cũng là lần đầu tiên cô đỏ mặt trước mặt mọi người, trông vô cùng mê người.
Buổi trưa Lữ mập và Tiểu Nam Tử cùng Tiểu Báo Tử chơi ba cây, Vương Lệ Trân và Long Thiên ngồi bên cạnh xem, Mộng Nhi thì giúp bọn họ bưng trà rót nước.
Bọn họ thì đương nhiên không thể nào chỉ chơi vài trăm vài ngàn tiền lẻ được, đỏ chút thì thắng hai trăm ngàn tệ cũng không phải là chuyện hiếm, những người có mặt ở đó đều là những người không thiếu tiền, chỉ có Mộng Nhi là nhìn đến kinh hồn bạt vía, ra sức cầu nguyện cho tiểu Báo Tử, chỉ sợ cậu nhóc mà thua thì sẽ đem gán cả cô ta đi vậy, ánh mắt của Lữ mập và tiểu Nam Tử nhìn cô ta đều khá bỉ ổi, mặc dù biết đều là người tốt nhưng cô ta vẫn cảm thấy hơi sợ hãi.
Cuối cùng Tiểu Báo Tử thua đến đầu bù tóc trối, loanh quanh thua gần bốn trăm ngàn tệ, vẫn giở trò lật lọng như trước đây nhưng Lữ mập và Tiểu Nam Tử cũng không so đo.
Thời gian chơi bài chơi game rất vui vẻ, ý định của Lữ mập là buổi tối sẽ do nhà hàng giải quyết, nhưng vẫn gợi ý mọi người nên tự mình ra ngoài nếm thử vài món đặc sản và món ăn vặt trên đảo.
Nếu như hoạt động tự do thì đương nhiên Long Thiên và Vương Lệ Trân sẽ có quãng thời gian lãng mạn đi chơi cùng nhau.
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!