Lọc Truyện
Từ ngày 03/08/2024: TruyệnAzz sẽ chuyển sang dùng tên miền truyenazzmoi.com.Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé truyenazzmoi.com

Chiến Binh Bất Bại - Long Thiên (FULL)


Long Thiên cõng Tần Ỷ Thiên xuống núi, mặc dù biết chân của cô ta đã khỏi từ lâu và muốn lợi dụng mình, nhưng anh vẫn không để cô ta phải đi bộ xuống núi.

Không phải Long Thiên tỏ ra ga lăng gì, chỉ là anh không quen nhìn thấy con gái chịu khổ.

Lúc anh làm huấn luyện viên, huấn luyện thực tập sinh ở Quỷ Môn đã rất nổi tiếng với cái tên Quỷ Kiến Sầu.

Bất kể nam nữ, chỉ cần phạm lỗi hay không đạt tiêu chuẩn, anh sẽ không khoan nhượng mà lớn tiếng trách mắng, có mấy lần còn mắng bọn họ đến khóc nhè.

Người từng oanh liệt hi sinh vì lấy thân mình chắn đạn cho Tiêu Ngọc Phong như Hồng Anh cũng bị Long Thiên mắng tới té tát, chứ đừng nói là những người khác.

Nghĩ đến nữ anh hùng này, Long Thiên vẫn cảm thấy rất thương tiếc, năm đó thực hiện nhiệm vụ, vì Tiêu Ngọc Phong quá hám công không thủ vững vị trí của mình nên anh ta và Hồng Anh đã bị rơi vào bẫy của kẻ địch, chờ Long Thiên đưa quân tiếp viện đến thì trên người Hồng Anh đã trúng hơn 30 phát đạn, khắp người toàn là lỗ hổng, ra đi trong vòng tay của Tiêu Ngọc Phong, ngay cả di ngôn cuối cùng cũng không nghe được.

Lúc đó cô ta vừa tròn mười tám tuổi, lần sinh nhật đó cũng là đám người Long Thiên tổ chức cho cô ta, nhưng không ngờ cũng là lần cuối cùng.

Ngoại trừ một số gia tộc lớn gửi đến để rèn luyện hoặc tình nguyện gia nhập Quỷ Môn, thì hầu hết học viên của Quỷ Môn đều là trẻ mồ côi, được Quỷ Môn nuôi dưỡng và huấn luyện để trở thành sát thủ ngay từ khi còn nhỏ, Hồng Anh cũng là một trong số đó.

Tang lễ của cô ta là do Long Thiên một tay lo liệu.

Hôm tiễn đưa rất nhiều bô lão đã khóc đến cạn nước mắt, chỉ có Tiêu Ngọc Phong là đứng ngơ ngẩn ở đó, mãi đến khi rời đi mới lẩm bẩm một câu, đau đớn nhất là tương tư, cách biệt nhất là âm dương.

Tuy Quỷ Môn trông rất phong cảnh hữu tình nhưng số người chết hàng năm cũng rất nhiều, Long Thiên từng chứng kiến vô số thương vong của những thực tập sinh ra mắt cùng lúc với anh, lúc đầu anh còn thấy tiếc thương cho tuổi xuân của bọn họ, nhưng lâu rồi cũng thành quen, dần dần anh cũng trở nên vô cảm hơn với cái chết.

Sở dĩ anh vẫn đồng ý cõng Tần Ỷ Thiên là vì cô ta không chịu xuống, anh cũng không muốn nói nhiều, hơn nữa lúc cõng cô ta thỉnh thoảng còn có thể bóp mông hay cọ vào ngực một tý, cũng coi như không lỗ.

Tiểu Nam Tử thấy vậy liền huýt sáo, thầm nghĩ vẫn là Tiểu Hổ Tử tài giỏi, trong mắt Tiểu Nam Tử, dù võ lực của Tiểu Hổ Tử có mạnh đến đâu anh ta cũng không ngưỡng mộ, bởi vì anh ta vốn là một doanh nhân, hơn nữa luyện võ rất mệt.

Trước giờ anh ta chưa từng thấy tỷ phú nào là võ phu nên dù có chút thiên phú anh ta cũng nhất quyết không đụng đến võ thuật, Long Thiên Tượng từng nói anh ta là gỗ Đàn Hương chứ không phải Tuyết Tùng, phải biết Long Thiên Tượng trước giờ nổi tiếng chưa từng khen ai, chứ đừng nói đến một hậu bối mà ông ta luôn không ưa như Tiểu Nam Tử, vì vậy Tiểu Nam Tử là một doanh nhân cũng coi như tài giỏi lắm rồi.

Ít nhất trong khoảng thời gian hợp tác với tập đoàn Vương Thị này cũng không xảy ra vấn đề gì, có thể nói là hoàn hảo.

Ăn không ngồi rồi ở nhà họ Đoàn hơn nửa năm nay, lần này đến Bắc Hải coi như là một bước ngoặt lớn, gián tiếp chứng minh thực lực của anh ta với nhà họ Đoàn, ngay cả Vương Lệ Trân cũng khen anh ta không hết lời, cô nói rằng chưa từng thấy cậu thanh niên đó liều mình như vậy bao giờ, cố gắng leo lên như một con chó điên.

Với Tiểu Nam Tử, đây mới là trạng thái mà anh ta nên có, anh ta vốn là một tên đỗ nghèo khỉ không có thế lực, xuất thân cũng như bất kì mối quan hệ nào, nếu ngay cả cái tối thiểu nhất là nỗ lực mà anh ta cũng không có, vậy thì anh ta xứng đáng ở dưới đáy xã hội cả đời.

Đây là một xã hội vô cùng thiết thực và tàn nhẫn.

Không ai vô duyên vô cớ mà cứ tầm thường mãi, ngược lại cũng không ai vô duyên vô cớ mà tự nhiên nổi trội.

Đôi khi có thể có những may rủi không thể lý giải được, nhưng chắc chắn không thể chỉ biết oán trời trách đất mà thành công được.

Tới chân núi, Long Thiên thả Tần Ỷ Thiên xuống, Tôn Uyển thấy vậy lập tức đi tới đỡ bạn thân hỏi: "Không sao chứ?"

Nghĩ đến bí mật không gọi là bí mật của hai người khi ở trên núi, Tần Ỷ Thiên đỏ mặt nói: "Không sao".

Chơi cùng nhau đã lâu, đương nhiên cô ta hiểu rất rõ tính cách của Tần Ỷ Thiên, lúc này ánh mắt của Tôn Uyển nhìn Long Thiên càng thêm mơ hồ, tên lưu manh tình cờ gặp trong công viên này đã đánh lui hai tên ám sát kia phải bỏ chạy vì thực lực khủng khiếp của mình, sự cool ngầu này đương nhiên đủ để người được anh hùng cứu mỹ nhân như cô ta hay Tần ỷ Thiên khắc sâu trong tâm trí.

Nếu không phải nhìn ra tâm ý của bạn thân, Tôn Uyển còn định sẽ lấy thân báo đáp thật.

Dù sao, trên thế giới này, muốn tìm được một người đàn ông sẵn lòng bảo vệ phụ nữ cũng không dễ.

Hầu hết con trai ở cái độ tuổi này thậm chí còn không biết viết hai từ ‘trách nhiệm’ thế nào, nói ngay đến mấy tên quỷ quái trong trường bọn họ thôi, cả ngày chỉ biết bốc phét không chịu tiếp thu học hỏi, đến khi thực sự gặp chuyện thì lại trốn sau lưng bọn họ, làm gì có loại đàn ông nào như vậy.

Long Thiên sờ mũi, nếu đã tiễn Phật về Tây Thiên rồi thì cũng nên chia tay thôi, anh cười nói: "Để anh gọi taxi đưa các em về".

Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Nhấn Mở Bình Luận
Tham gia group Facebook: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất để đọc truyện sớm nhất và yêu cầu truyện mà bạn muốn!
Các bạn thông cảm vì website có hiện quảng cáo để vận hành và duy trì
Mọi người vẫn ủng hộ chúng tớ để ra chương sớm nhất nhé!