Cuối cùng Dương Á Kiếm thuận gió đẩy thuyền thành thật nói lời xin lỗi với Long Sơn Báo.
Long Sơn Báo chửi ầm lên, nhưng nể mặt cô gái xinh đẹp kia mà không tính toán với hắn ta.
Tần Ỷ Thiên xua tay nói: “Anh Dương, anh ra xe chờ tôi đi. Tôi muốn nói vài câu với anh trai này”.
Dương Á Kiếm gật đầu, bước qua một bên chờ không dám làm phiền.
Cô gái đeo kính cầm cuốn sách chạy tới, ánh mắt tò mò nhìn Long Thiên.
Cô ta là Tôn Uyển, bạn thân của Tần Ỷ Thiên và Hạ Tiểu Man.
Mối quan hệ giữa cô ta với Tần Ỷ Thiên, người nhìn có vẻ chăm ngoan này thì tốt một chút hơn so với Hạ Tiểu Man.
Hôm nay hai người hẹn đi thư viện với nhau, cho nên Tôn Uyển mới đứng đây chờ.
Cô ta không hề nghe thấy cô bạn thân hoa khôi của trường mình này có người bạn khác giới nào, mặc dù có rất nhiều người theo đuổi, nhưng đều không lọt vào mắt xanh của Tần Ỷ Thiên, cho nên việc bạn mình quen biết Long Thiên, khiến Tôn Uyển rất bất ngờ.
Tên nhóc này nhìn giống lưu manh như thế, sao lại có mối hệ không rõ ràng với người được mệnh danh đứa con cưng như Tần Ỷ Thiên chứ?
“Anh trai, tại sao lần nào chúng ta gặp nhau cũng xảy ra chuyện không vui vậy?”, Tần Ỷ Thiên chớp chớp đôi mắt to tròn của mình, nghi hoặc hỏi.
Có trời mới biết tại sao lần nào gặp mặt cô gái xinh đẹp này đều xảy ra xung đột, Long Thiên cười ranh mãnh nói: “Chắc là giống như câu nói trong truyền thuyết, không phải oan gia không đụng đầu đấy mà”.
“Tiểu Man và anh mới là oan gia ấy. Em vẫn luôn cảm thấy con người anh không tệ”, Tần Ỷ Thiên dịu dàng nói, dáng vẻ ngoan ngoãn vô cùng, khiến Long Sơn Báo và Tiểu Nam Tử đều bất ngờ.
Tiểu Nam Tử lập tức đau lòng nhức nhói nói: “Long Thiên, từ lúc nào mà cậu ra tay với một bó cải trắng mọng nước như vậy chứ, cũng không nói với tôi một tiếng. Thật quá đáng mà, ông đây quyết định tuyệt giao với cậu trong mười phút”.
Cô gái đeo kính Tiểu Uyển coi thường hừ một tiếng, rõ ràng có ý kiến với xưng hô cải trắng này, Long Thiên chủ động lơ câu nói của Tiểu Nam Tử.
Tần Ỷ Thiên thì cười nói: “Em tên Tần Ỷ Thiên. Chào mọi người”.
“Chào em, chào em, kẻ hèn đây là Đàm Ngạo Nam, là bố của tên thỏ nhắc này”, Tiểu Nam Tử vừa giới thiệu mình vừa vỗ vai của Long Thiên.
Không chờ Long Thiên lên tiếng, Long Sơn Báo giẫm lên chân của Tiểu Nam Tử: “Đúng là rất biết tận dụng thời cơ, hai anh em đều thành con trai của anh hết rồi sao?”
Thấy ba người cãi nhau, Tần Ỷ Thiên chỉ cảm thấy thú vị, cô gái đeo kính Tôn Uyển bấu lấy tay áo của Tần Ỷ Thiên rồi nói nhỏ: “Tiểu Thiên, chúng ta đi thôi”.
Cô ta đối với ba người này không có chút cảm tình nào, nhất là ánh mắt quan sát của Long Sơn Báo, khiến cô ta không thích, sợ ở lại nơi này, ba tên lưu manh cấu kết làm chuyện xấu thì không thể đỡ nổi mất.
Tần Ỷ Thiên không dễ gì mới gặp được Long Thiên, nhưng nằm ngoài dự đoán của Tôn Uyển, cô ta không muốn đi, mặc cho bạn thân hối thúc, Tần Ỷ Thiên hỏi: “Anh trai là đến chạy thể dục buổi sáng hả?”
Long Thiên thật ra cũng không biết nói gì khi ở cùng Tần Ỷ Thiên.
Anh và anh trai cô ta thật sự có vài ân oán chưa giải quyết, cũng không muốn có qua lại gì với đối phương, Long Sơn Báo trước giờ quen lối: “Đúng vậy, cô gái xinh đẹp, tôi và anh tôi tới đây vận động, hơn nữa vừa chạy được khoảng 10km”.
“Woa, 10km à, lợi hại thật. Ngay cả 1km em cũng không chạy nổi”, Tần Ỷ Thiên phối hợp tán thưởng.
Tiểu Báo Tử không hề chịu thua, một lúc sau cậu ta đột nhiên nói lớn: “Đúng vậy. Hai chúng tôi trời sinh có tính vận động tốt, nhưng anh tôi còn lợi hại hơn nhiều, chưa tới 20 phút đã chạy 10km, có lợi hại không?”
“Lợi hại”, Tần Ỷ Thiên tỏ ra sùng bái nhìn Long Thiên.
Long Thiên ra hiệu cho Tiểu Báo Tử im miệng, sau đó sờ vào mũi mình nói: “Bạn em đang hối em kìa, chắc là có chuyện gì cần phải đi gấp?”
Tiểu Báo Tử rất đau lòng, Tiểu Nam Tử cười lén.
Long Thiên vốn muốn nói xong câu này thì bỏ đi, nhưng lại nghe Tần Ỷ Thiên nói: “Không có, hiếm khi được gặp, chúng ta nói vài câu với nhau đi”.
Long Thiên hơi cạn lời, mình rõ ràng đã đuổi khéo vậy rồi, cô gái này thật sự ngốc hay giả bộ ngốc vậy.
Long Thiên vốn định không có qua lại gì với em gái của kẻ địch, lơ ánh mắt háo hức của Tiểu Báo Tử, anh trực tiếp nói như đinh đóng cột: “Nhưng anh có việc rồi, lần sau rảnh thì nói tiếp nha”.
Ánh mắt của Tần Ỷ Thiên hơi thất vọng, nhưng cô ta nhanh chóng giải thích: “Vậy, anh trai mau đi đi, hy vọng lần sau còn có thể gặp anh ở công viên”.
Long Thiên lịch sự mỉm cười rồi kéo Tiểu Báo Tử đang không nỡ rời khỏi đó.
Tiểu Nam Tử nhìn Tần Ỷ Thiên, rất ngưỡng mộ mặt dày của cô gái này hiếm khi lộ ra, nữ thần bất lực có một giấc mơ, nhà vua không có trái tim, được định sẵn phải đi trên con đường yêu đơn phương.
Tiểu Nam Tử vẫn thương tiếc, thật ra kỹ thuật tán gái của Tiểu Nam Tử cũng không tồi, nếu không cũng không thể quyến rũ được cô gái nhà giàu Đoàn Tư Khiết trong khi anh ta nghèo rớt mồng tơi, một bước lên mây, nhưng suy cho cùng anh ta vẫn khâm phục cảnh giới không cần đánh cũng thắng của Long Thiên.
Tay tán gái trời sinh đúng là trăm năm mới gặp được.
Đây cũng là lý do tại sao năm đó Long Thiên vừa rời khỏi Thủ Đô lại khiến cho các hoa khôi nổi tiếng cả đất Thủ Đô khóc ròng vì tên khốn xấu xa này.
Bạn đang đọc truyện mới tại truyen azz com.vn. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!