Dựa vào mối quan hệ giữa Tiểu Nam Tử và Tiểu Báo Tử, làm sao anh ta có thể trơ mắt ra nhìn cậu ta bị bắt nạt, cũng không quan tâm đến danh tính của anh chàng trước mặt là ai, anh ta đã nhặt một viên gạch trên mặt đất và táng vào đầu hắn ta, cho dù đứng ở trước mặt anh ta có là tuyệt thế cao thủ Phương Nhân Vương đi chăng nữa, chỉ cần chọc Tiểu Nam Tử không vui, thì đều là chuyện thảm khốc.
Tên vệ sĩ bị đánh đột nhiên hừ lạnh một tiếng, hắn có thực lực cấp Huyền trung phẩm, vốn không hề sợ tên nhãi nhép không chút chân khí này, hắn nhận mệnh lệnh của Tần Tung Hoành bảo vệ Tần Ỷ Thiên.
Nhìn thấy tên nhãi nhép vừa rồi lại có ý làm tổn hại đến cô chủ của mình nên lập tức xông ra trừng phạt.
Tên vệ sĩ tên là Dương Á Kiếm, vốn là cao thủ của nhà họ Đỗ, sau khi nhà họ Đỗ bị xóa sổ, tất cả đều được Tần Tung Hoành tiếp quản, hắn mở Tầng Kinh Các của nhà họ Đỗ ra và nói rằng chỉ cần bọn họ đầu hàng nhà họ Tần thì đều có thể tiến vào chọn một cuốn công pháp để mượn đọc.
Đối với những chiến binh võ giả lưu lạc trên giang hồ này, có sữa chính là mẹ, về phần họ trung thành với gia tộc có họ là gì đều không thành vấn đề, miễn là họ có thù lao, còn bán mạng cho ai chẳng là bán chứ.
Dương Á Kiếm là một trong những vệ sĩ, cũng được coi là vệ sĩ có thực lực. Tần Tung Hoành rất yêu thương em gái của mình, có thể nói đó là điểm yếu duy nhất của hắn, ngoài Dương Á Kiếm ra còn có hai võ giả bí mật có tu vi cao hơn hắn ta, trừ khi đó là chuyện nguy cấp, nếu không sẽ không xuất đầu lộ diện.
Hơn nữa, trước mắt là hai tên trẻ tuổi không có bất kỳ tu vi nào, một Dương Á Kiếm là đủ rồi, Tiểu Nam Tử xáng một viên gạch về phía Dương Á Kiếm đang đứng chắn trước Tần Ỷ Thiên, hơi nghiêng sang một bên, tay trái của hắn đã vươn ra, mục tiêu chính là đánh thẳng vào bụng của Tiểu Nam Tử, hắn ta rất tự tin về nắm đấm của mình có thể đánh gục chàng trai không mấy nổi bật này.
Tiểu Nam Tử không hề sợ hãi, Dương Á Kiếm hét lên một tiếng: “Chán sống sao”.
Tay trái nắm chặt nắm đấm tung ra, cố khống chế đối phương trong vòng một chiêu, như vậy sẽ có biểu hiện tốt trước mặt tân chủ nhân.
Nhưng nắm đấm cách Tiểu Nam Tử nửa tấc thì hắn không thể nào đấm vào được nữa, ngẩng đầu nhìn thì Tiểu Nam Tử đã được ai đó kéo đi rồi, còn duỗi tay ra chặn cú đấm của Dương Á Kiếm, đó là một thanh niên với một nụ cười trên môi.
Trước khi hắn ta ra tay, còn nghĩ cả ba người này đều là người bình thường cho nên mới không chút sợ hãi, lúc này một quyền của mình lại dễ dàng bị chặn lại, sau đó hắn mới nhận ra rằng bản thân hình như có chút khinh địch.
Long Thiên cười nhạo: “Thật là oai phong à, ra tay đả thương người khác không chút thương tiếc nhỉ. Anh thật sự cho rằng có chút tu vi thì sẽ có thể dễ dàng bắt nạt được kẻ yếu sao?”
Dương Á Kiếm vô cùng kinh hoàng, trong lòng thầm kêu khổ, Long Thiên đẩy nhẹ một cái, hắn liền lùi về sau vài bước, hiển nhiên là đã thủ hạ lưu tình rồi, Dương Á Kiếm không chống lại, đồng thời không hề lập tức công kích, thay vào đó, hắn quan sát người thanh niên này từ trên xuống dưới, nhưng vẫn không thể tìm ra điểm mấu chốt.
Nếu có thể đẩy lùi mình bằng một cú đấm và bản thân lại không thể xác định được cấp tu vi của người này, có lẽ thực lực của người thanh niên này đều hơn mình.
Dương Á Kiếm chắp tay lại, nói: “Tôi là Dương Á Kiếm, cao thủ của nhà họ Tần, dám hỏi vị này là người của môn phái nào?”
Đừng xem thường câu nói ngắn gọn này, nó đã bộc lộ rất nhiều tiềm năng trong giao tiếp, ít nhất cũng nói cho người thanh niên này biết rằng đằng sau hắn ta là một gia tộc lớn.
Long Thiên luôn không có hảo cảm với loại người mà lúc có thể đánh hơn thì đánh đến chết mới thôi, còn không đánh được thì liền chắp tay tuyên bố thân thế gia tộc, quả là đạo đức giả, anh không thèm nhìn Dương Á Kiếm, mà là nhìn Tiểu Báo Tử được Tiểu Nam Tử đỡ dậy hỏi: “Tiểu Báo Tử, em không sao chứ?”
Tiểu Báo Tử nghiến răng nghiến lợi nói: “Anh, em không sao, nhưng Hổ lạc đồng bằng bị chó khinh rất là khó chịu. Mẹ kiếp, nếu là ở Thủ Đô thì phải nhờ đám người chú Bạch Hổ dạy dỗ cho tên này một bài học nhớ đời rồi”.
“Người ta đã lưu tình rồi, em phải biết thỏa mãn đi. Đây là một bài học, kẻo sau này gặp gái đẹp thì không biết trời cao đất dày gì cả. Đây không phải là Thủ Đô, nếu thực sự đụng phải kẻ mạnh hơn nữa, thì mẹ em sẽ là người đầu bạc tiễn kẻ đầu xanh rồi”, Long Thiên không mấy vui vẻ nói.
Tiểu Báo Tử nhếch mép cười vài tiếng không nói gì, Dương Á Kiếm thở phào nhẹ nhõm, nhìn giọng điệu của đối phương dường như không hề muốn so đo với mình, bằng không, nếu thực sự giao đấu với nhau, trong lòng hắn ta vẫn không yên, đang định nói vài lời khách sáo để cả hai bên hòa nhau, nhưng hắn không ngờ Long Thiên, người vẫn còn chỉ trích em trai mình nông cạn trước đó một giây, nay lật mặt còn nhanh hơn cả lật sách liền bảo vệ tên nhóc đó nói: “Mau xin lỗi, sau đó có thể cút đi”.