Lọc Truyện
Từ ngày 03/08/2024: TruyệnAzz sẽ chuyển sang dùng tên miền truyenazzmoi.com.Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé truyenazzmoi.com

Chiến Binh Bất Bại - Long Thiên (FULL)

"Em Báo!"

Nghe thấy giọng nói này, Long Sơn Báo giật nảy người, nhìn quanh bốn phía, cuối cùng cũng nhìn thấy một chiếc Ferrari biển thủ đô A đỗ bên kia, chỉ thấy tiểu Nam Tử hình như vẫn chưa tỉnh ngủ với hai con mắt thâm quầng đang không quan tâm đến ánh mắt thích thú của các cụ bà trong công viên hét to lên gọi.

Long Sơn Báo nhìn thấy tiểu Nam Tử cũng vui mừng theo, vừa vẫy tay vừa đáp lại: "Anh Nam!"

"Em Báo!", tiểu Nam Tử đi được ba bước lại gào lên gọi.

"Anh Nam!", tiểu Báo Tử bên này cũng vừa tiếp đón đối phương vừa đáp lời.

"Em Báo..."

"Anh Nam..."

Sau khi gọi nhau gần mười lần em Báo với anh Nam thì cuối cùng hai người cũng nắm được tay nhau vui mừng nhảy nhót, khiến không ít người trong công viên kinh ngạc, ai không biết thì còn tưởng là anh em đã thất lạc nhau nhiều năm giờ mới tìm thấy nhau mất.

Long Thiên chỉ cảm thấy xấu hổ, nhưng cũng không biết làm sao, trong đám bạn của Long Thiên cũng chỉ có tiểu Nam Tử là chơi hợp với tiểu Báo Tử nhất.

Phong Ức Không thì không thèm chơi cùng tiểu Báo Tử, cho rằng thằng nhóc vẫn là trẻ con thì biết cái gì, tiểu khả ái Thanh Cừu thì lần nào cũng bị Long Sơn Báo trêu cho không nói được nên lời, dẫn đến mỗi lần thấy thằng nhóc tới là lại kêu tiểu lưu manh đến rồi cô phải trốn thôi.

Chị Dung Dung thì càng không cần nhắc, sau lần đầu tiên gặp đã bị thằng nhóc hét lên đòi bế, sau đó lợi dụng đụng chạm ngực của cô ta thì lần nào gặp Long Sơn Báo cũng đòi tẩn cho cu cậu một trận.

Thành ra cũng chỉ còn mỗi tiểu Nam Tử xưa nay phóng đãng quen rồi mới có thể chơi được với thằng nhóc mất nết này mà thôi.

Lúc Long Thiên học cấp ba, tiểu Báo Tử bị đàn anh hơn tuổi bắt nạt ở trường cũng không dám mách anh, nhưng lần nào cũng gọi tiểu Nam Tử ra mặt giúp đỡ, tay tiểu Nam Tử này cũng không biết xấu hổ, dẫn theo mấy học sinh cấp ba tới giúp tiểu Báo Tử đòi lại sân chơi, bắt nạt mấy đứa học sinh tiểu học khác, dạy dỗ cả mấy đứa học sinh tiểu học dám đối đầu với tiểu Báo Tử, thành ra vừa nghe thấy ba chữ Đạm Ngạo Nam là lập tức tái mét mặt mày, đứa nào nhát gan hơn thậm chí còn sợ đến mức khóc ré lên.

Sau khi hai người thân như anh em ruột gặp nhau thì không kìm lòng được mà đỏ hoe cả khóe mắt, Long Thiên có mặt dày thế nào đi nữa cũng không chịu nổi bộ dạng làm trò tấu hài mất mặt của hai người này, tiện tay ném ngay chai nước đang cầm trúng ngay mặt tiểu Nam Tử, sau đó đứng lên nói: "Được rồi đấy, hai người không thấy ghê chứ tôi thấy ghê lắm".

Mũi của tiểu Nam Tử bị đúng trúng đỏ gay cả lên cũng không tức giận, xoa đầu tiểu Báo Tử nói: "Anh trai của em bên ngoài thì ra vẻ lạnh lùng thế thôi chứ thực ra đang đố kỵ với tình cảm thân hơn anh em ruột của anh em mình đấy, ghen rồi".

Tiểu Báo Tử cười ha ha nói: "Thật hay đùa vậy ạ, anh Nam, anh không lừa em được đâu".

"Anh lừa ai cũng không lừa Báo Tử tốt nhất của anh", tiểu nam Tử nghiêm túc nói.

"Anh Nam!"

"Em Báo!"

"Mẹ kiếp, còn chưa xong đúng không", Long Thiên đứng lên nhìn quanh, thấy thùng rác bên cạnh vừa hay có thể làm được vũ khí.

Thấy Long Thiên định đi tới bê thùng rác thật, tiểu Nam Tử lập tức xua tay nói: "Cậu làm gì vậy, định đập tôi thật đấy à, anh đây tối qua đi uống đến hơn ba giờ sáng, còn chưa ngủ được nửa tiếng thì nghe Lữ mập nói tiểu Báo Tử đến Bắc Hải, tôi phải lập tức tới để anh em tương phùng chứ, còn không cho tôi giãi bày chút tình cảm trong lòng sao?"

"Cậu như vậy gọi là ghê tởm đó được chưa", thấy đối phương không tiếp tục gọi em Báo nữa, Long Thiên mới ngồi xuống.

Tiểu Nam Tử vừa nghe tin liền tới đây gặp tiểu Báo Tử, bảo Long Thiên đưa cho điếu thuốc, anh ta đi vội nên không kịp mang theo, Long Thiên ném cho anh ta một điếu, tiểu Nam Tử châm thuốc lên hút, nói: "Mẹ kiếp, cậu cũng chẳng trượng nghĩa gì cả, em Báo của tôi đến cậu cũng không thèm nói với tôi một tiếng, nếu không phải tối qua gặp Lữ mập chém gió vài câu thì tôi cũng không biết.

Báo Tử, em cũng thật là, đến Bắc Hải sao không tới tìm anh, chạy tới tìm thằng anh nếu không thượng cẳng chân hạ cẳng tay thì cũng mắng em làm gì, uổng công mấy năm nay anh thương em rồi".

Tiểu Báo Tử oan ức nói: "Anh Nam, việc này anh không thể trách em được, em đâu có biết anh cũng ở Bắc Hải đâu, anh cũng biết từ lúc anh làm con rể nhà họ Đoàn kia thì rất bận rộn, chúng ta cũng lâu lắm rồi không liên lạc gì với nhau".

Bạn đang đọc truyện mới tại Truyenazz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Nhấn Mở Bình Luận
Tham gia group Facebook: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất để đọc truyện sớm nhất và yêu cầu truyện mà bạn muốn!
Các bạn thông cảm vì website có hiện quảng cáo để vận hành và duy trì
Mọi người vẫn ủng hộ chúng tớ để ra chương sớm nhất nhé!