Sau khi chạy xong mười ki-lô-mét, Long Thiên vẫn hít thở bình thường, tiểu Báo Tử lại mồ hôi đầm đìa, ngồi bên cạnh chống nạnh thở dốc, trong lúc đó Long Thiên có điện thoại gọi đến nên vỗ vai tiểu Báo Tử sai vặt: "Chạy đi mua chai nước khoáng đi, không được uống Cocacola".
"Anh, có ai sắp đến sao?", tiểu Báo Tử ngẩng đầu lên cười, chuẩn bị đứng lên đi.
"Bạn tốt của em đó", Long Thiên cười nói.
Tiểu Báo Tử nhìn Long Thiên ngờ vực, không biết người ông anh nói là ai, nhưng vẫn chạy tới cửa hàng nhỏ trong công viên mua ba chai nước suối, Long Thiên tìm một cái ghế ngồi xuống, đang định rút thuốc ra hút thì phát hiện bên cạnh cô nữ sinh đang đọc cách trông khá nghệ thuật ở ghế bên cạnh nhíu mày, trông cũng khá xinh, chỉ là ăn mặc hơi quê mùa một chút, hơn nữa còn để mặt mộc. Thời buổi này con gái mà dám để mặt mộc lại còn ăn mặc quê mùa thế này ra đường một là trời sinh đã xinh đẹp xuất sắc hai là lười ăn diện, mà cô gái này rõ ràng là thuộc vế trước.
Long Thiên giao tiếp bằng ánh mắt với đối phương bèn nở một nụ cười vô hại lịch sự, đúng lúc cô gái cảm thấy người đàn ông có nụ cười rạng rỡ này có lẽ là một quý ông lịch lãm thì Long Thiên bèn 'tách' châm lửa hút điếu thuốc đang ngậm trên miệng, vắt chéo hai chân, bộ dạng vô cùng lưu manh khiến cô gái đeo kính đang định cười chào lại lập tức tắt ngúm, sau đó đứng lên hừ lạnh một tiếng rồi chạy ra chỗ khác cách xa đó ngồi.
Long Thiên vẫn vui vẻ, từ trước đến nay anh không muốn làm quý ông, quý ông là cái gì, chẳng phải chính là loại đàn ông thật thà dễ bị nữ quyền thích bắt nạt đó sao. Đối với Long Thiên mà nói, con gái chính là để trêu chọc bắt nạt, đợi đến khi cô ta đã quen với sự bắt nạt của anh rồi tức là cô ta đã yêu anh. Vương Lệ Trân cũng được, Cừu Đông Thanh cũng được, chẳng phải đều là những ví dụ sống đó sao.
Hơn nữa anh cũng không có hứng thú để lại ấn tượng tốt cho một cô gái lạ mặt, cũng chẳng phải cần theo đuổi người ta, cũng chẳng rảnh để trêu hoa ghẹo nguyệt, hoa tươi vây quanh Long Thiên hiện giờ cả đàn cả đống, tính sơ lược một chút thì không kể ở thủ đô, chỉ ở Bắc Hải thôi đã có cô gái tóc đuôi ngựa Mộc Tiểu Nhã, thiếu phụ Hoàng Phương Phi, yêu tinh Diệp Khuynh Thành, cộng thêm cả cảnh sát Hoa Tô Mạt, đây đều là những thành viên tiềm năng của hậu cung sau này, chỉ có điều cơm thì phải ăn từng miếng từng miếng một, quần áo của phụ nữ cũng phải cởi từng bộ một, có những lúc Long Thiên cảm thấy những đạo lý mà tiểu Nam Tử nói rất có lý.
Long Sơn Báo mua nước xong quay lại, Long Thiên thưởng cho tiểu Báo Tử một điếu thuốc, tiểu Báo Tử thích thú châm lên hút, việc này càng khiến cô gái đeo kính vốn đã không có ấn tượng tốt với Long Thiên kia lại càng cảm thấy Long Thiên là một người tệ hại, đứa nhóc kia mới bao nhiêu tuổi đầu mà đã cho nó hút thuốc rồi, đúng là kiểu người làm hư người khác điển hình!
Tiểu Báo Tử rít một hơi thuốc, cảm nhận được ánh mắt của cô gái đeo kính, cười hỏi: "Anh, cô gái kia cứ nhìn anh mãi, có phải có ý gì với anh không? Theo em thấy người nào đeo kính cơ bản đều rất dâm đãng, nhìn thì ai cũng có vẻ cao cao tại thượng, nhưng thật ra lên giường rồi, chỉ cần anh làm cô ta thoải mái thì có phải gọi anh bằng bố hay bằng ông cũng không thành vấn đề".
"Một thằng nhóc còn trinh như em mà lại lắm lý luận gớm nhỉ", Long Thiên cười nhạo nói.
Tiểu Báo Tử liền hờn tủi nói: "Chẳng phải em cũng học được từ anh sao, trước khi gặp được người con gái mình thật lòng yêu thích thì sẽ không dễ dàng trao thân cho ai".
Long Thiên nhíu mày, tiểu Báo Tử dường như cũng ý thức được bản thân đã lỡ lời, vội vàng đổi chủ đề nói: "Anh, em muốn ở lại Bắc Hải chơi thêm mấy ngày nữa, có được không ạ?"
"Ngày mai e về thủ đô đi", Long Thiên không dài dòng nói.
"Nhưng anh không thích Mộng Nhi, em cũng phải chọn được quà cho anh đã chứ?", tiểu Báo Tử buồn khổ nói, khí hậu ở Bắc Hải này thật sự không thể so được với thủ đô, nóng muốn chết.
Long Thiên cười nói: "Chút tiền riêng đó của em giữ lại chi tiêu cho Mộng Nhi của em đi, nuôi phụ nữ không dễ dàng như em nghĩ đâu".
"Anh, hay là em đi chọn cho anh vài bộ quần áo mới hay là vài món trang sức mới nhé, tối qua em thấy tủ quần áo của anh chỉ có vài bộ, hơn nữa anh mặc đồ rẻ tiền thế này em sợ ra ngoài những kẻ không có mắt sẽ coi thường anh. Em nghĩ thương hiệu tốt một chút thì không có giá dưới năm mươi sáu mươi ngàn, tiền của Mộng Nhi em nợ sau, cô ta không để ý đâu", tiểu Báo Tử đứng lên nói.
Long Thiên cười mắng thằng nhóc nói: "Không cần thiết, em cũng biết anh em không làm đỏm vậy mà, hơn nữa đàn ông cần dựa vào nội tâm chứ không phải bề ngoài".
"Đứa xấu nhất lớp em cũng nói như vậy đó", tiểu Báo Tử nhỏ giọng lẩm bẩm nói.
Long Thiên gõ vào đầu cu cậu, tiểu Báo Tử cười ngốc, Long Thiên thấy thằng mất nết này không tiêu tiền riêng của nó cho anh thì không muốn đi, thế nên đành xuống nước nói: "Như vậy đi, em đưa tiền em định mua quà cho anh, anh quyên góp xây trường tiểu học Hi Vọng, cũng coi như tích đức cho thằng nhóc nhà em".
"Được ạ", tiểu Báo Tử nhảy nhót vui vẻ nói.
"Đừng để cho mẹ em biết", Long Thiên bất đắc dĩ nói.
Tiểu Báo Tử cười he he nói: "Em biết rồi, em làm chuyện gì anh cứ yên tâm một trăm phần trăm đi".