Nhìn gương mặt đỏ bừng lại nhất quyết muốn dâng hiến bản thân của Mộng Nhi, Long Thiên đã lâm vào trạng thái thiên nhân giao chiến, đầu tiên anh cũng không tự nhận mình là chính nhân quân tử, bằng không cũng không thể sống sót từ Quỷ Môn trở về được, thứ hai anh cũng không phải là người một lòng với cái gì, Long Thiên có kế hoạch xây dựng một hậu cung khổng lồ, nhưng kế hoạch này cũng phải được bắt đầu sau khi trèo được lên giường của vợ anh đã, nếu như chính cung còn chưa lo xong mà đã tính chuyện ong bướm gì thì rất dễ bị đập chết, cuối cùng chính là anh thực sự không có gan để làm chuyện này ở đây.
Mặc dù thân hình và gương mặt của cô gái này đều rất cực phẩm, nhưng Long Thiên cũng không phải là loại người bất chấp mọi tình huống, anh xua tay cười nói: "Tình hình hôm nay không tốt lắm, để hôm khác sẽ phân cao thấp với cô sau".
Mộng Nhi thổi phù một tiếng, cười nói: "Trước đây anh đều dùng những cái cớ này để từ chối các cô gái tự dâng hiến mình sao?"
Long Thiên sờ mũi ngầm thừa nhận, quãng thời gian ăn chơi đàn đúm vô lo vô nghĩ năm đó bây giờ nghĩ lại cũng thấy khá buồn cười, những người khác ăn chơi đều dựa vào việc đưa được bao nhiêu em gái lên giường mà tự hào, Long Thiên thì lại ngược lại, các cô gái lại tự hào vì có thể lên giường được với anh.
Ngoài vài hoa khôi ra, thì trong đó cứ lấy chị Dung Dung làm điển hình, đã mấy lần Long Thiên suýt chút nữa là không giữ được trinh tiết rồi, phải biết rằng chị Dung Dung là dạng con gái dám hạ cả xuân dược, nghĩ lại mới thấy thời gian đó Long Thiên đã phải nỗ lực lớn thế nào để giữ được sự trong trắng của mình.
"Em biết anh không thích em, em cũng chỉ thử xem sao thôi, biết đâu anh ăn nhiều cao lương mĩ vị ngán rồi, lại muốn nếm thử món ăn vặt thanh đạm này, kết quả em còn chưa làm gì anh đã sợ như vậy, đúng là đả kích lòng tự tôn của em mà", Mộng Nhi thở dài một hơi nói.
Long Thiên vui vẻ đáp: "Giờ tôi thay đổi ý định có kịp không?"
Mộng Nhi ngước đôi mắt xinh đẹp lên nhìn Long Thiên, nói: "Anh đừng giả vờ giả vịt nữa, anh không phải là người như vậy, thôi bỏ đi, dù sao nhiệm vụ mà cậu hai giao cho em có lẽ không thể hoàn thành được rồi, chỉ là không thể hoàn thành được tâm nguyện của mấy chị em nên có chút tiếc nuối thôi, không nói nữa, càng nói càng tức".
Long Thiên lại châm điếu thuốc nữa, dựa vào lan can rít một hơi rồi nói: "Thực ra các cô đều là những cô gái khá tốt, người khác không có quyền phát ngôn, nhưng một người coi Thiên Thượng Nhân Gian như ngôi nhà thứ hai của mình năm đó là tôi ít nhiều cũng có chút tư cách, những cô gái trang điểm lộng lẫy xinh đẹp nếu thật sự nói là ham tiền thì cũng có không ít, tính cách thật thà cũng không ít, cũng rất nhiều người trượng nghĩa, năm đó lúc tôi rời khỏi thủ đô, rất nhiều người được gọi là hoa khôi cũng phải khóc, những thứ khác có thể là giả, nhưng nước mắt chắc chắn là thật.
Nói thêm nữa thì lại thành nói nhiều, hi vọng bọn họ sau này bất luận có đi con đường này nữa hay không thì cũng tìm được cuộc sống yên ổn cho mình, thanh xuân của phụ nữ có ngần đấy năm, có người dùng để đổi lấy tiền, có người dùng để đổi lấy tình yêu, mọi người đều là những kẻ vật lộn trong chúnh sinh thôi, không ai có tư cách coi thường ai".
Mộng Nhi sững người, nghe những lời nói không văn vẻ thậm chí còn có chút chân thật của người đàn ông này, còn cả dáng vẻ khóe miệng khẽ cong lên khi nói chuyện và ánh mắt thâm thúy nhìn về xa xăm khiến cô ta đã hiểu ra vì sao năm đó khi anh đi, tất cả hoa khôi ở thủ đô đều trông như già đi vài tuổi.
Mộng Nhi không hề hối hận vì hành động vô lễ vừa nãy của mình, gặp được người đàn ông như vậy mà đã cố gắng hết sức vẫn không thể thành công thì ít nhất sau này cũng không phải hối hận.
"Khi về lại thủ đô, nếu như cậu hai đồng ý em vẫn sẽ tiếp tục giúp cậu ấy làm bài tập, nếu như cậu ấy không muốn em sẽ mở một cửa hàng buôn bán nhỏ lẻ, sẽ không quay lại cái giới đó nữa", Mộng Nhi cười nói.
Long Thiên vẫn nhìn về phía trước không quay đầu lại nói: "Như vậy là tốt nhất".
Mộng Nhi chúc anh ngủ ngon rồi quay người định đi về phòng thì lại nghe thấy vị đại thiếu gia nhà họ Long ngửa mặt nhìn lên trời lẩm bẩm nói: "Nếu cuộc đời này có thể sống hạnh phúc bình an thì ai muốn lang bạt đầu đường xó chợ chứ?"
Người con gái từ trước đến nay luôn tỏ ra mạnh mẽ này cũng không kiềm lòng được mà mắt đỏ hoe.
Có thể khiến một người con gái cười vì anh cũng chẳng có gì to tát, nhưng có thể khiến cô ấy khóc vì anh mới gọi là bản lĩnh.
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!