Tạ Quan Ưng thấy Long Thiên đột nhiên xuất hiện tàn sát thì vô cùng bực bội, tuy rằng hai tên vệ sĩ mà hắn mang theo chỉ là tu vi cấp Huyền nhưng bọn họ cũng được xem là rất mạnh trong giới cao thủ rồi, kết quả là một người trở thành một đống máu thịt, người còn lại thì bị đối phương chặt đứt đầu, chỗ dựa cuối cùng của hắn cũng không còn, thậm chí hắn không ngờ rằng Long Thiên lại ở Bắc Hải.
Năm đó, Lúc Tạ Quan Ưng còn là một công tử bột ăn chơi trác táng ở trong vũ trường nên tất nhiên là có gặp qua anh, lúc đó ấn tượng về Long Thiên cũng giống như Long Sơn Báo hiện tại, hoàn toàn chỉ là một tên rác rưởi mà thôi, nhưng mới có vài năm, anh lại có thể giết chết hai tên vệ sĩ của mình một cách ung dung như vậy.
Tạ Quan Ưng có ngu đến mấy cũng biết rằng tu vi của anh ít nhất cũng trên cấp Địa, mặc dù không biết những năm gần đây, tên này đã xảy ra những chuyện gì mới có thể đạt được tu vi như vậy, nhưng đó không phải là một chuyện tốt với hắn.
Nhìn cái đầu trên mặt đất, Tạ Quan Ưng từ bỏ phản kháng một cách khéo léo, lập tức đi vòng ra phía sau Long Sơn Bảo, dùng khẩu súng lục dí vào đầu cậu ta nói: “Long Sơn Hổ, mày đừng có nhúc nhích, nếu không tao sẽ bắn chết em trai của mày đấy!”
Với Tạ Quan Ưng, người chỉ có tu vi cấp Huyền, hiện tại chỉ có một cơ hội để sống sót đó là giữ chặt Long Sơn Báo, uy hiếp Long Thiên phải rút lui, sau đó tìm cơ hội trốn thoát.
Hắn đang mang sứ mệnh khôi phục lại nhà họ Tạ, làm sao hắn có thể chết được, tuy rằng khó khăn lắm mới có thể chớp lấy cơ hội báo thù, nhưng chỉ vì một tên Long Sơn Báo, không nhất thiết phải hi sinh tính mạng của mình.
Long Thiên thấy vậy thì vẻ mặt liền thay đổi rõ rệt, anh nhìn diện mạo của Tạ Quan Ưng nghi hoặc nói: “Mày biết tao, tuy rằng nói ra lời này không được lịch sự lắm, nhưng nếu tao đã từng nhìn thấy khuôn mặt này của mày, thì không thể nào không nhớ mày được”.
“Anh, tên này là tên xúc sinh còn xót lại của nhà họ Tạ, chính là tên Tạ Quan Ưng. Hắn muốn báo thù cho gia tộc nên mới bắt em và Mộng Nhi đấy”, Long Sơn Báo hét lên.
“Tạ Quan Ưng sao?”, Long Thiên suy nghĩ một hồi cuối cùng cũng nhớ ra người này là ai.
Long Thiên đã nghe nói về chuyện của nhà họ Tạ từ bà chị con dâu nuôi từ bé, cũng biết rằng sau cuộc chiến bãi săn, nhà họ Tạ, vốn được coi là một gia tộc hàng đầu ở Thủ Đô đã vĩnh viễn bị xóa sổ và thậm chí cậu cả nhà họ Tạ còn bị ngũ mã phanh thây để làm chiến lợi phẩm trao cho Long Thiên Tượng và nhà họ Thích, chỉ có duy nhất cậu hai của nhà họ Tạ, Tạ Quan Ưng là biệt tăm biệt tích.
Hóa ra là hắn đến Bắc Hải để phục kích tên nhóc con này, xem ra là chọn lớn thì đánh không qua, nên chỉ có thể chọn nhỏ sao.
Tạ Quan Ưng biến sắc, anh em nhà họ Long này chuyện cần thì không nói lại thích nói đến chuyện không nên nhắc.
Tất nhiên là hắn biết mình bây giờ xấu xí như thế nào, nhưng cũng không cần bọn họ phải nhắc nhở bản thân, hắn hét lên: “Tao trở nên bộ dạng như thế này, đó không phải đều do nhà họ Long các người ban tặng sao? Lẽ ra cuộc sống của tao rất thuận buồm xuôi gió, đều tại vì nhà họ Long của các người mà giờ tao đã trở thành bộ dạng nửa người nửa quỷ. Tao muốn trả thù, tao muốn...”
Tạ Quan Ưng chưa kịp nói xong, Long Thiên đã xua tay nói: “Chờ một chút, tao đến đây không phải để nghe mày kể khổ, cũng không có hứng nghe mày nói báo thù hay khôi phục lại gia tộc mày, tuýp chuyện này quá cũ rích, tao không cần nghe cũng biết mày nói cái gì tiếp theo rồi, đừng lãng phí thời gian, nói thẳng vào vấn đề đi, mày thả nó ra đi, tao sẽ để xác của mày còn được nguyên vẹn hoặc là mày để tên nhóc đó được chôn cùng với mày, tao sẽ khiến mày chết không toàn thây”.
“Ý của mày, tên nhóc này có chết cũng không quan trọng sao?”, Tạ Quan Ưng nghiến răng nghiến lợi nói, không ngờ đối phương lại cho mình một lựa chọn chết chóc.
Long Thiên vui vẻ nói: “Là người nhà họ Tạ, cũng có một người anh trai, mày nên hiểu rằng chúng ta là những đứa trẻ sinh ra trong một gia tộc lớn, có anh em nào mà không tương tàn với nhau, chắc hẳn mày cũng đã từng nghĩ đến việc khiến anh trai của mình tiêu đời, để một mình mày độc chiếm tài sản nhà họ Tạ, tao cũng như mày thôi, tên nhóc này chết đi thì càng tốt, tao cũng không phải sợ người khác cướp tài sản, cho nên mày muốn động thủ thì xin cứ việc”.
Mộng Nhi nghe xong những lời này, thì có ấn tượng rất xấu về người cậu cả nhà họ Long này, khoảnh khắc Tiểu Báo Tử vừa đối mặt với sinh tử, cậu ta đều nhớ đến người anh trai này, thậm chí tình nguyện giao tính mạng của mình cho đối phương.
Kết quả là cậu cả nhà họ Long vừa đến đã nói ra những lời tàn nhẫn như vậy.
Mặc dù Mộng Nhi xuất thân là người ở vũ trường, ở Chỉ Túy Kim Mê chỉ nhận tiền không phân biệt người, nhưng khoảnh khắc này cũng cảm thấy anh không đáng để Long Sơn Báo sùng bái đến vậy.
Mặt khác, Long Sơn Báo vô cùng lãnh đạm, tựa như không nghe thấy những lời nói vô tình đó của Long Thiên, ngược lại cười nói: “Đúng vậy, Tạ Quan Ưng, hay là anh nghĩ lại đi, có người chôn cùng với anh còn hơn là chết phanh thây một mình?”
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!