"Phật đạo lại được gọi là Thích môn, cao thủ đắc đạo của Phật môn mới có thể bước vào đạo này được, thói quen tập luyện sẽ đúc ra cơ thể kim cang bất hoại, mà những vị Phật sống đó có điểm đặc biệt là máu huyết màu vàng, nếu không thì làm gì có lời đồn ăn một miếng thịt Đường Tăng sẽ trở nên trường sinh chứ.
Điểm trâu bò hơn đó là sau khi chết còn có thể hóa ra xá lợi tử, hiện nay chỉ có hai, ba vị hòa thượng có thể trở thành nhân vật như Phật Tổ, cho dù tôi có gặp thì cũng phải lễ độ cung kính".
"Về phần Bá đạo của cậu lại khác so với năm đạo còn lại, trừ Thiên đạo ra thì bốn đạo còn lại mặc dù nghe có vẻ hơi mơ hồ, nhưng coi như vẫn có vết tích có quy luật, duy nhất chỉ có Bá đạo của cậu là gần như dựa vào niềm tin.
Mã Đao Giáp vào Bá đạo rồi lại ra Bá đạo, nguyên nhân cũng chính là vì bại dưới tay Từ Thiên Lang nên dẫn đến bị mất đi niềm tin, bất đắc dĩ đành thuận theo ý trời, từ nay về sau không còn hi vọng trở thành Bá vương nữa".
Long Thiên nghe Phương Nhân Vương thao thao bất tuyệt, như hiểu như không nói: "Theo những gì tiền bối nói thì Bá đạo này có lẽ là khó nhất trong lục đạo sao?"
"Nhìn chung trong lịch sử năm ngàn năm của Hoa Hạ, cũng chỉ có Tây Sở Bá Vương, Hạng Võ là nhất thời bước vào đạo này, cậu nói xem có khó hay không?", Phương Nhân Vương nhướn mày với anh một cái rồi nói: "Tôi không biết ông già Công Tôn Vô Địch đó nghĩ gì, với năng lực huyết mạch của cậu việc trở thành Thiên nhân không phải dễ như trở bàn tay sao, nhưng vẫn nhất định bắt cậu đi theo con đường vô vọng không tìm được chút tung tích nào này.
Có điều cậu cũng coi như không tệ, không dựa vào năng lực huyết mạnh mà vẫn có thể trở thành Bá giả, mặc dù không bằng những người đã đắc đạo, nhưng trong một ngàn năm nay cũng coi như chưa từng có ai làm được".
Long Thiên mỉm cười nói: "Ông quá khen rồi, tôi cũng chỉ vô tình mò thấy cánh cửa này thôi".
"Tôi không khen cậu, cậu khiêm tốn cái gì", Phương Nhân Vương khoát tay áo nói: "Trên mặt cậu hôm nay huyết quang có hiện lên gặp tai ương, tốt nhất tránh xa lão phu ra một chút, để tránh lão phu cũng gặp vạ lây".
Long Thiên thoáng hơi giật mình, ông già này là Nho thánh, cũng là con quạ đen nói đâu trúng đó trong lời đồn, ông ta nói như vậy làm sao Long Thiên không sợ được, vội vàng hỏi: "Ông nói cho tôi nghe đi".
"Thiên cơ không thể tiết lộ", Phương Nhân Vương ra vẻ cao nhân nói.
Long Thiên âm thầm hừ vài tiếng, bây giờ đã biết ra vẻ cao nhân rồi, tối qua lúc nằm trên đùi nữ sinh thì chả thấy ông nói cái quái gì mà thiên cơ không thể tiết lộ, xem tướng cho mấy cô nhóc đó thì cái gì cũng dám nói, chẳng giấu diếm điều gì, bây giờ sao lại chẳng thấy ông nổ thế nữa?
Nhưng dù gì cũng đang nhờ vả đối phương, Long Thiên vẫn cố kiềm chế những gì muốn nói trong lòng, cười hi hi nói: "Hay là tôi lấy số điện thoại của mấy cô nữ sinh tối qua làm vật trao đổi được không?"
Phương Nhân Vương nghe vậy thì mắt sáng rực lên, nhưng vẫn sờ cằm làm màu nói: "Được, thấy cậu thành tâm như vậy, chi bằng lão phu cứu một mạng người còn hơn xây bảy tòa tháp tiết lộ chút ít cho cậu vậy, cậu có huyết mạch thực long, cho nên huyết quang tai ương này nhìn thế nào cũng không rơi xuống đầu cậu được đâu, nhưng những người bên cạnh cậu thì không chắc rồi".
Long Thiên đột nhiên bừng tỉnh, quay ra nhìn thời gian, đã một tiếng trôi qua kể từ lúc tiểu Báo Tử gọi điện tới rồi, lẽ nào xảy ra chuyện gì thật sao?
"Cảm ơn ông đã chỉ giáo".
Long Thiên đứng lên đi gọi điện cho tiểu Báo Tử nhưng không có người nghe máy, tiểu Báo Tử này trước nay chưa từng dám không nghe máy của anh, cho nên chỉ có một khả năng đó là không thể nghe được.
Long Thiên cất điện thoại đi, đang định đi ra khỏi cửa thì bị Phương Nhân Vương túm lại nghiêm túc nói: "Nhóc con, làm người không thể nói không giữ lời được!"
Long Thiên tiện tay ném vài dãy số cho Phương Nhân Vương, ông già này ghi nhớ hết mới thả lỏng tay ra, Long Thiên nhanh như chớp chuồn ngay ra khỏi biệt thự.
Ông Phương cười ha ha lấy điện thoại ra ấn một dãy số, trong lòng nghĩ mấy tiểu yêu tinh các cô, lão phu không vào địa ngục thì ai vào địa ngục, không thu phục được mấy cô thì không xong.
Kết quả cuộc gọi đầu tiên lại là một người đàn ông nghe máy, giọng nói còn rất thô tục, ông Phương vội vàng cúp điện thoại luôn, nhưng vẫn chưa từ bỏ lại gọi thêm mấy số còn lại, cuối cùng cũng là một giọng nữ nghe máy, chỉ là giọng nói nghe còn lớn tuổi hơn cả ông ta.
Biết mình bị lừa rồi, ông Phương tức giận quẳng điện thoại đi, bực bội lẩm bẩm: "Công Tôn Vô Địch sao có thể dạy dỗ ra một tên đồ đệ chọc cho cho người khác ghét thế chứ, lần sau gặp lại chơi cờ phải khiến lão già đó quỳ xuống đất xin tha mới được!"
Nói đến đây, đột nhiên Phương Nhân Vương lại tự giễu một tiếng nói: "Cũng không biết có cơ hội này không..."
"..."
Mặt khác Long Sơn Báo bị ba người bịt mặt bắt đi, trên xe hỏi không ngớt miệng, không phải hỏi ba người là ai, thì cũng là nói mấy thứ xàm xí, bộ dạng rảnh rỗi chém gió trên trời dưới biển trông như kiểu không phải đang bị bắt cóc vậy, về sau một người trong đó cảm thấy phiền quá nên đã trực tiếp nhét khăn vào miệng thằng nhóc này, đúng là phiền thật sự.
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyện azz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!