Sau khi nhận được điện thoại của tiểu Báo Tử, Long Thiên có chút không biết làm sao, cái thằng mất nết vừa láo vừa dính lấy anh, lại còn làm hay làm chuyện ngớ ngẩn thật sự đã từ thủ đô mò đến đây rồi sao.
Lúc trở về nhà họ Long tìm ông Công Tôn ra mặt, anh sợ thằng nhóc này biết anh về Hoa Hạ thì cả ngày sẽ bám lấy anh, nên đã đặc biệt dặn bà nội phải giữ bí mật, vốn dĩ cho rằng không có chút sơ hở nào, thế mà không ngờ vẫn bị thằng nhóc phát hiện ra.
Long Thiên không hề nghi ngờ lời của cu cậu, dù sao thì người phụ nữ từ xưa đến nay vẫn luôn đề phòng anh kia sẽ không thể nào để một mình tiểu Báo Tử tới Bắc Hải tìm anh được, chưa nói đến đám thích khách và bọn bắt cóc luôn ẩn mình trong tối kia, vốn dĩ bà ta cũng không thích tiểu Báo Tử quá thân thiết với anh.
Chẳng qua từ sau khi xảy ra chuyện đó, tiểu Báo Tử luôn coi anh như thần tượng, có thể nói Long Thiên bảo cậu nhóc đi hướng tây, cậu ta tuyệt đối không dám đi hướng đông, tính khí thằng nhóc này nếu cục lên thì ngay đến cả lão Phật gia cũng dám cãi lại, lần nào tùy hứng ngang bướng cũng chỉ có mỗi Long Thiên là có thể nói được thôi.
Long Thiên thầm nghĩ lát nữa thằng nhóc này đến thì cứ viện đại cái cớ nào đó rồi đuổi đi là được, để tránh mẹ nó lo lắng, lại ghi thêm mối thù này lên người anh nữa thì anh sẽ thiệt thòi lắm.
Long Thên dậy rửa mặt, hôm nay là thứ bảy, không cần phải đi làm, Vương Lệ Trân và Vương Manh Manh tối qua uống khá nhiều nên bây giờ vẫn đang ngủ.
Hiện tại tập đoàn Vương Thị đã có phó chủ tịch có thể gánh vác cả nửa bầu trời Tạ Bái Phong về làm chủ đại cục rồi, cho nên thời gian này Vương Lệ Trân cũng có thể nghỉ ngơi một chút, không cần lao tâm khổ tứ vừa khỏe dậy đã đảm đương cương vị ngay.
Nhắc đến con phượng hoàng đực số một ở Bắc Hải này Long Thiên lại không có ấn tượng tốt lắm, mặc dù con phượng hoàng đực này cũng khá lịch sự với anh, nhưng Long Thiên đã nghe ngóng được anh ta đã từng theo đuổi vợ mình, cũng có nghĩa chính là tình địch của anh.
Có điều tình địch này không hề ngốc nghếch, ít nhất thông minh hơn nhiều so với tên Triệu Quang Lâm lỗ mãng kia, không trực tiếp đến gõ cửa gây rối.
Mấy ngày Long Thiên nghỉ phép ở nhà chăm sóc cho Vương Lệ Trân, Tạ Bái Phong cũng không gây khó dễ gì cho anh, ngược lại còn rất ủng hộ, trong thời gian đó anh ta có tới nhà thăm Vương Lệ Trân một lần, cũng chỉ tôn trọng nhau như khách, không có bất cứ lời nói hay hành động quá phận nào.
Chỉ là mang một cặp kính quá đỗi văn vẻ nho nhã, mà trước giờ Long Thiên lại không có thiện cảm với bất cứ người nào đeo kính.
Ông già Phương Nhân Vương vừa sáng sớm đã ra sân tập Thái Cực quyền, mặc dù ông già này có vẻ ngoài lưu manh, nhưng lúc tập Thái Cực Quyền thì lại rất có phong thái của cao thủ, từng động tác ánh mắt đều rất chỉn chu.
Người Hoa Hạ coi trọng dưỡng khí, khí rất quan trọng với võ giả, chân khí hóa đao cần chân khí trong cơ thể ở một mức độ nhất định mới có thể hình thành được.
Rất nhiều công pháp suy cho cùng cũng là dạy cách tu luyện dưỡng khí, luyện khí, chứ không phải thứ gì xa vời từ bên ngoài.
Mấy lời gì mà chỉ cần chọn đúng công pháp là có thể làm ít ăn nhiều đều là nói láo, cho dù công pháp có tốt thế nào mà anh không tập luyện mười năm như một thì cũng khó đạt được thành tựu lớn.
Đừng thấy Thái Cực quyền của ông già này bình thường, điều cốt lõi ở bên trong lại chính là tri thức lớn, ít nhất Long Thiên nhìn ra được mỗi lần giữa khoảng cách Phương Nhân Vương phất tay ra rồi thu tay lại thì vạn vật xung quanh dường như đều có phản ứng.
Võ giả lục đạo, muôn hình vạn trạng đủ thể loại, Phương Nhân Vương đã là Nho Thánh tối cao, đương nhiên có tư cách khiến trời đất cộng hưởng.
Long Thiên xuống bếp om nồi cháo và một vài món ăn kèm, rồi gọi cả ông Phương tới ăn cùng, ông Phương cũng không khách sáo, ngồi trước mặt Long Thiên ăn như hổ đói, trông chẳng liên quan gì tới vị có phong thái tông sư lúc tập Thái Cực quyền hồi nãy.
Nếu không phải Long Thiên biết ông ta là Nho Thánh thì chỉ nhìn vào thói quen ăn uống thôi đã thấy chẳng có liên quan gì đến một vị cao nhân rồi.
Phương Nhân Vương vừa ăn cháo vừa vui vẻ nói: "Nhóc con, vừa nãy thấy lão phu tập Thái Cực quyền thế nào?"
Long Thiên thành thật trả lời: "Thái Cực quyền của ông bên ngoài thì trông có vẻ nhạt nhẽo, nhưng thực ra lại ẩn chứa huyền cơ, hiểu biết của tôi còn hạn hẹp, thật sự không dám nói bừa, sợ nói sai thì sẽ bị ông trách tội".
"Kiểu nói chuyện văn vẻ này của cậu là học từ Công Tôn Vô Địch đúng không, tôi nghe mà rợn da gà. Nếu như lão phu đã ở đây thì cũng không thể ăn không uống không được, cậu nói nghe thử xem, cho dù có sai cũng không sao, tôi sẽ chỉ điểm cho cậu vài câu", ông Phương khẳng khái nói.
Long Thiên mỉm cười, vừa hay có vài điều cần giải đáp nên thuận miệng hỏi luôn: "Ông Phương, Thái Cực quyền này của ông có thể khiến trời đất cộng hưởng, chẳng phải chỉ có Nhân giả tu luyện Nhân đạo mới có khả năng này sao?"
Bạn đang đọc truyện mới tại truyen azz com.vn. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!